Bạc Liêu dị nhân liệt truyện

greenspun.com : LUSENET : Vietnamese American Society : One Thread

Bạc Liêu dị nhân liệt truyện Hai vụ kiện ngộ nghĩnh 09/02/2005 11:24:02 AM GMT +7 Vụ kiện cái chân què

Một ngày tháng 10-1971, ông Vưu Tôn – một người Triều Châu trên 60 tuổi - bưng mẹt bánh tiêu đi từ Giồng Biển vào thị xă Bạc Liêu bán như thường lệ. Khi đến giữa cầu Quay – một cây cầu sắt, lót ván do người Pháp làm từ đầu thế kỷ 20, được ty công chánh Bạc Liêu (chế độ cũ) thay ván nhiều lần - ông Tôn đạp phải một... miếng ván mục.

Mẹt bánh tiêu đổ, một số bánh rớt luôn xuống sông. Riêng cái chân mặt của ông Tôn lọt vào lỗ ván, gót chân trặt sưng lên và da bị mấy vết trầy xước, đổ máu. Bà con đưa ông vào bệnh viện tỉnh Bạc Liêu. Bác sĩ xử lư: băng thun để cố định khớp xương chân mặt, băng bó các chỗ trầy xước, uống kháng sinh và thuốc chống sưng, tan máu bầm, giảm đau.

Chiều đó, ông Tôn nhờ người viết một tờ đơn kiện kỹ sư Lê Văn Phương, trưởng ty công chánh. Đơn ghi rơ do trưởng ty công chánh thiếu trách nhiệm, không tu bổ cầu và thay những miếng ván mục nên gây ra chuyện ông Tôn sụp ván, bị thương. Đơn kiện không nộp vào ṭa án mà nộp cho tỉnh trưởng Bạc Liêu - đại tá Nguyễn Ngọc Điệp. Nhận được đơn, tỉnh trưởng có bút phê giao cho ông Phó Trọng – phó tỉnh trưởng hành chính, xử lư.

Ngày hôm sau, ông Trọng cho mời ông Tôn và trưởng ty công chánh tới để cho hai người tùy nghi thương lượng. Ông Tôn làm dữ, la rùm trời; ông kỹ sư Phương phải... xuống nước bỏ nhỏ. Cuối cùng, ông Tôn chấp nhận mức đền bù của ty công Chánh Bạc Liêu: 630 đồng (tương đương một chỉ vàng lúc đó), trong đó 600 đồng là tiền thuốc men, 30 đồng là tiền mẹt bánh tiêu đổ. Năm 1997, tỉnh Bạc Liêu (mới) được tái lập, chính quyền ta cho dỡ cây cầu Quay cũ của Pháp, làm lại cầu bê-tông khá đẹp. Đó là cầu Kim Sơn ngày nay.

Vụ kiện nồi nước lèo bún mắm

Chuyện xảy ra tháng 12-1973. Chị Thạch Thị Rươl, người Khmer, là người bán bún mắm dạo nổi tiếng ở chợ Bạc Liêu. Với giá bốn, năm đồng một tô (giá xăng lúc đó khoảng 12 đồng/lít), món bún mắm của chị Rươl rất được các bà, các chị ưa thích. Tô bún nóng hổi với nước lèo nấu từ mắm lóc, mắm sặc, lại có thêm mấy con tôm đỏ tươi, vài miếng thịt ba rọi, mấy cọng rau thơm khiến các bà, các chị mới nghĩ tới thôi đă... chảy nước miếng rồi!

Buổi sáng nọ, chị Rươl mới gánh bún mắm ra chợ th́ được vợ một tay hạ sĩ quan ở trại gia binh của trung đoàn 32 (sư đoàn 21 chế độ cũ) đến... ăn mở hàng. Chị Rươl sắp bún vào tô xong, giở nồi nước lèo đang sôi sùng sục ra định lấy vá múc nước chan tô bún th́ bà kháách lại cúi lom khom xuống nh́n vào nồi nước. Điều cơ khổ là chị ta mặc... áo ngực giả có độn hai tấm mousse hai bên và chỉ may mousse cũng đă bị... quá đát. Cái thế cúi xuống đột ngột làm sợi chỉ may cuối cùng... đứt luôn và một tấm mousse áo ngực rớt ngay vào nồi nước lèo của chị Rươl!

Chị Rươl la làng, túm lấy bà khách hậu đậu kéo lại hội đồng xă Vĩnh Lợi (cách chợ chừng trăm thước), kiện đ̣i bắt đền. Vụ kiện được giao cho viên chức hộ tịch- tư pháp là ông Trần Văn Vây giải quyết. Bên "nguyên đơn" Rươl cho rằng gánh bún củáa chị giá l20 đồng, chưa bán tô nào hết đă bị miếng mousse của bà khách làm cho ô uế, vậy khách phải đền cho chị 120 đồng, phần bún và nước lèo cứ mang về nhà mà... ăn cho hết. "Bị đơn" khách hàng tŕnh bày rằng chuyện lỡ xảy ra là không cố ư, khiến chị cũng rất mắc cỡ. Vả chăng, nồi nước lèo có thể bị hư nhưng tôm, thịt, bún, rau ở đầu gánh bên kia hổng hề hấn. Chị chỉ thuận đền 30 đồng. "Nguyên đơn” vặn lại: Phải đền đủ 120 đồng v́ việc rớt tấm mousse vào nồi nước lèo chẳng những ảnh hưởng đến chuyện buôn bán của chị hôm nay mà c̣n gây trở ngại cho uy tín "thương hiệu" của chị dài dài từâ nay về sau nữa.

Ông Vây ngồi nghe hai bên nói lư nói lẽ, bấm bụng không dám cười. Rồi ông bảo cả hai đương sự ngồi đợi, đạp chiếc xe qua ṭa án Bạc Liêu (cách đó chừng trăm mét), “thỉnh giáo” ông Tô Chín Hên, lục sự ṭa. Ông Hên dạy: Cứ phần nào bị hư th́ buộc đền bù phần đó, có chấm chước đến chuyện ảnh hưởng kinh tế do sự hư hao đó gây ra.

Trở lại với hai đương sự, ông Vây xử: Buộc bà khách phải đền cho chị Rươl 50 đồng, trong đó có 30 đồng tiền nồi nước lèo (mắm, củi lửa, gia vị) và 20 đồng tiền thiệt hại uy tín “thương hiệu”; giao hết phần bún, tôm, thịt, rau cho chị Rươl để chị tiếp tục... nấu nồi nước lèo khác bán qua buổi trưa. Hai bên đồng ư, giao tiền và “băi nại” tại chỗ. Trưa hôm ấy, chị Rươl nấu một nồi khác đi bán. Trưa th́ thiên hạ ăn cơm, ít ai ăn bún. Cũng có người ăn bún th́ ăn xong, nhớ lại chuyện “mở hàng” hồi sáng lại bụm miệng cười. Đó là chị Rươl đă thận trọng làm thủ tục “đốt phong long” khử uế rồi đó.



-- baclieu 2002 (thomasph75@hotmail.com), February 11, 2005


Moderation questions? read the FAQ