Trung Cộng và Thế Địa H́nh Chiến Lược [ Part 3 ]

greenspun.com : LUSENET : Vietnamese American Society : One Thread

Chính quyền mới của TT Bush toàn là những bộ mặt ... chiến tranh với những nhân vật từng có những kinh nghiệm và kỷ niệm cay đắng, sắt máu với Cộng sản Hà Nội. Bộ trưởng Ngoại Giao Colin Powell là một cựu chiến binh từng đánh nhau ở Việt Nam. Thứ trưởng Ngoại Giao lại là một nhân vật Ngũ Giác Đài, ông Richard Armitage. (Richard Armitage nói tiếng Việt như ăn gỏi, có vợ người Việt, một số người bạn Việt quen gọi ông là “Phú Mắt xanh” từng phục vụ 4 nhiệm kỳ ở Việt Nam. Cuối tháng 4, 1975, ông Armitage c̣n cứu được 30 Tàu hải quân VNCH đưa sang Phi Luật Tân). Ngày nay mọi kế hoạch của Cộng sản Hà Nội hoạt động trong các cộng đồng người Việt tị nạn tại hải ngoại nhất là tại Hoa Kỳ hầu như đă hoàn toàn thất bại, thay vào đó bọn nhân dân t́nh báo sở của Trung Cộng đang nắm quyền điều động, điều hành bọn t́nh báo Cộng sản Hà Nội trên đất Mỹ. V́ “quên” như vậy nên Tổng Cục Phản Gián đă hố to khi không chịu thay đổi kế hoạch chiến thuật và nhân sự. Ngày nay, những tên c̣ mồi vận động hành lang tại Hoa Thịnh Đốn đă chuồn từ lâu, chỉ c̣n lại những tên c̣ mồi như: Đoàn Viết Hoạt, Nguyễn Chí Thiện, Đoàn Thanh Liêm, những tên vua bịp như Vơ Văn Ái (Pháp), nguyễn Gia Kiểng (Pháp).v..v… hết có thể nói láo, nói bịp được nửa,v́ ai cũng nhẵn các bộ mặt nham nhỡ của chúng. Chúng tưởng đồng ca những giọng điệu ếch nhái như vậy th́ người Việt và người Mỹ sẽ “sợ” và sẽ phải chiều ư Cộng sản Hà Nội và phải ch́u ḷng ch́u ư của chúng. Kinh tởm hơn nửa là bọn con buôn chính trị, chúng mặc áo quốc gia nhưng cam tâm làm tay sai cho Tàu và Việt Cộng, nhưng mồm chúng lúc nào cũng nhân danh quốc gia dân tộc, chúng khỏa lấp cuộc chiến đấu trường kỳ để tiêu diệt Cộng sản của dân tộc Việt Nam.

Ngoài bọn c̣ mồi Vẹm nêu trên, Cộng sản Hà Nội hoàn toàn không có “bạn” ở trong guồng máy Hoa Kỳ. Chỉ c̣n lại các đồng chí Hoàng Cơ Định, Nguyễn Hữu Chánh, Nguyễn Kim (nay là đảng Việt “Cộng” Tân) và một vài chính khứa cũng như một vài cựu tướng miền Nam (như hai ông họ Nguyễn) nay đă lẩm cẩm, nên chỉ mong đi làm tay sai cho Bắc Kinh hơn là đi “kiếu quốc”. Hiện nay không c̣n nhân sự nào của Vẹm có thể xách động người Việt làm “hậu thuẫn chính trị Cộng sản”với “vận động chiến”, với “nắm thắt lưng địch mà đánh”! Với diễn biến chính trị hiện nay ta có thể tin rằng Dân tộc Việt Nam họ sẽ tiêu diệt toàn bộ đảng Cộng sản và bọn tay sai cho Cộng sản Hà Nội, Trung Cộng và Việt Cộng nên hiểu không ai mắc lừa chúng, kể cả người Mỹ.



-- (Hong Ha @ De Yen Phu.Net), January 13, 2005

Answers

Response to Trung Cộng vĂ  Thế Địa Hình Chiến Lược [ Part 3 ]

Một Thanh Niên Việt Vô Danh Đại Diện Cho Toàn Dân Tộc Việt Nam

Tổng thống Bush trong nhiệm kỳ đầu ông đọc bài diễn văn quốc gia quan trọng và đầu tiên trước Lưỡng Viện Quốc Hội Hoa Kỳ. Một điểm đáng chú ư là Bạch Cung không mời bất cứ một thân hào, nhân sĩ, tôn giáo, đảng phái, báo chí, phát thanh nào trong các cộng đồng Việt Nam, kể cả bọn đại sứ Cộng sản Hà Nội tại Hoa Kỳ, làm đại diện cho khối dân tộc Việt Nam. Bạch Cung cũng không mời bất cứ sắc dân nào trên thế giới. Nhưng Ṭa Bạch Cung đă mời một người Việt Nam vô danh đó là anh Lê Minh năm nay 33 tuổi (ngày 27 tháng 2 năm 2001 anh 29 tuổi), làm “đại diện” dân tộc Việt Nam, đến ngồi chung danh dự cùng với gia đ́nh Tổng thống Bush khi ông đọc diễn văn! Như vậy chính quyền Hoa Kỳ đă “nh́n ra” sức mạnh vô địch của 82 triệu người Việt Nam. Sức mạnh này có thể tiêu diệt Cộng sản, cản bước tiến của Bắc Kinh tràn xuống Đông Nam Á và Á Châu! Điều bí hiểm là toàn thế giới, kể cả những bộ óc hạng nhất ở Bắc Kinh và Hà Nội đều không hiểu phương pháp, kế hoạch nào có thể xử dụng sức mạnh nhân dân (People’s Power) ghê gớm và vô địch này? Vào thời điểm viết bài này, cuối năm 2004, bang giao Bắc Kinh và Hoa Thịnh Đốn trở nên căng thẳng. Ta có thể nh́n thấy bang giao Trung-Mỹ từ nay trở đi không c̣n cái ǵ là “thân hữu”. Mà chỉ c̣n là hai kẻ đối địch nhau trong một cuộc chiến nửa nóng, nửa lạnh. Đây cũng là cái thế kẹt và cái thế chết cho Cộng sản Hà Nội. Kẹt v́ không thể bắt tay với Mỹ và không thể đào tẩu sang Mỹ (nhưng nếu có đào tẩu sang Mỹ th́ cũng bị Tàu giết). C̣n vấn đề Cộng sản Hà Nội sẽ chết th́ có rất nhiều lư do! Chạy đường nào cũng chết. Không chạy cũng chết. Theo Tàu cũng chết! Khi Mỹ tiêu diệt Cộng sản Tàu th́ Cộng sản Hà Nội phải bị tiêu diệt theo, không thể khác! Ở đây ta không bàn vấn đề Bắc Kinh “nên” giải quyết cuộc khủng hoảng này ra sao? Ta không cần phải dạy khôn họ và họ cũng chẳng cần chú ư đến một bài viết khơi khơi của một tên vô danh như Giang Nam tôi. Ta có thể nh́n thấy ngay là Bắc Kinh không cần phải sợ Mỹ. Người Tàu nghĩ rằng Mỹ rất cần họ trong vấn đề an ninh toàn Á Châu, người Mỹ cần duy tŕ sự hiện diện ở Á Châu, và do đó phải chấp nhận nhiều điều kiện do người Tàu đưa ra. Người Tàu nghĩ rằng toàn thể Á Châu nằm trong tầm tay, trong vùng ảnh hưởng của họ, và không ai dám thách đố quân sự với họ. Người Tàu nghĩ rằng chiến tranh “cân năo” sẽ buộc Mỹ phải nhượng bộ nhiều điều kiện (ví dụ Hoa Kỳ yêu cầu Trung Cộng thả nổi đồng Nguyên, nhưng người Tàu không chịu) cho đến khi rút dần ảnh hưởng Hoa Kỳ trên toàn Á Châu, bỏ rơi Đài Loan, Nhật Bản và Nam Hàn. Người Tàu khôn ngoan. Họ không dại ǵ trực diện chiến tranh “nóng” với Mỹ. Nhưng họ tận dụng mọi hoàn cảnh, mọi thủ đoạn để chiến thắng Hoa Kỳ bằng nhiều thủ thuật trên bàn hội nghị, trước khi chiến tranh thật sự xảy ra. Họ muốn chứng tỏ Mỹ chỉ là con cọp giấy với các tỉnh bang và các nước Á Châu, và toàn thế giới. Chính quyền Hoa Kỳ hiện nay là một chính quyền mới của nhiệm kỳ 2, hoàn toàn khác hẳn với chính quyền của ông ở nhiệm kỳ 1 trước đây. Ta thấy lời lẽ của Tổng Thống Bush cứng rắn và quyết tâm hơn. Như vậy vấn đề Bắc Kinh mong đợi rằng Mỹ sẽ đi nước nhỏ, nhượng bộ ... sẽ không xẩy ra. Vậy th́ cái ǵ sẽ xẩy ra trong tương lai “gần”, kể từ đầu năm 2005 trở đi,

Nói chung đây là một ván bài, một canh bạc, một nước cờ hay là một cuộc thử lửa chiến lược vô cùng quan trọng, có thể quyết định vận mệnh Trung Quốc và toàn Á Châu. Trung Quốc muốn trở thành siêu cường số một, Hoa Kỳ xuống số 2, nhưng Bắc Kinh không muốn trực diện chiến tranh với Hoa Kỳ. Người Tàu nghĩ rằng có “dịp may” để buộc Hoa Kỳ phải chấp nhận điều kiện của họ và rút ra khỏi Á Châu. Rồi từ đó, Trung Quốc sẽ lấn át Hoa Kỳ mạnh mẽ hơn nữa cho đến khi Hoa Kỳ “teo lại”, nhỏ xíu và hoàn toàn lệ thuộc Trung hoa. Người Tàu nghĩ rằng Hoa Kỳ năm 1953 đă phải kư kết với họ để “được” ngưng bắn ở Triều Tiên. Năm 1972, Tổng Thống Mỹ Richard Nixon phải sang Bắc Kinh để được sự ủng hộ của họ và rút quân ra khỏi sa lầy chiến tranh tại Việt Nam. Căn cứ vào quá tŕnh lịch sử, người Tàu nghĩ rằng người Mỹ có “mọc sừng” cũng không dám mang quân sang lục địa Á Châu để chiến tranh với một biển người khổng lồ Trung Quốc. Đại tướng Mỹ Douglas McArthur, vị tư lệnh chiến trường Thái B́nh Dương thời Đệ Nhị Thế Chiến và chiến trường Triều Tiên, sau khi về hưu đă tuyên bố: “Hoa Kỳ đừng bao giờ tham chiến ở lục địa Á Châu một lần nào nữa! Trước đây nhiều nhà nghiên cứu đă đoán rằng: Sẽ phải có một “Cuộc thử lửa tại Á Châu giữa Trung Cộng và Hoa Kỳ”. Ngày hôm nay cuộc thử lửa có lẽ đang diễn ra, nhưng diễn ra một cách bất ngờ cho Trung Cộng v́ Bắc Kinh chưa sửa soạn xong. Chưa sửa soạn xong mà Bắc Kinh đă vội lên kế hoạch khiêu khích tiến chiếm Việt Nam và Đông Nam Á Châu và coi thường Hoa Kỳ. Lư do có thể là do Hoa Kỳ thay đổi các nhân sự trong chính quyền, khiến Bắc Kinh nực nội, muốn ra tay sớm hơn. Vậy người Mỹ có dại ǵ đợi cho đến khi Bắc Kinh sửa soạn xong và ra quân tiến chiếm Á Châu, và Úc Châu, và đuổi Mỹ ra ngoài? Người Mỹ sẽ đối phó cách nào trong khi không một vị Tổng Thống Mỹ nào dám ra lệnh gửi quân sang Á Châu chiến đấu chống biển người Trung Quốc? Rồi c̣n phải tính đến kế hoạch chiến lược nào làm sụp đổ Trung Quốc, chia cắt ra làm nhiều mảnh? Ta có thể ước lượng Hoa Kỳ sẽ làm ǵ, nhưng về mặt nào và trong bao lâu?

Không ai hiểu rằng tại sao có sự căng thẳng Trung-Mỹ lại làm cho Cộng sản Hà Nội hoảng hồn. Việt Cộng hiểu rằng cứ cái “mửng” này th́ c̣n khuya mới được Bắc Kinh cho phép sáp gần với Mỹ để nhận ... “viện trợ” và “moi” đô la của Mỹ gởi về cho Bắc Kinh. Nhưng quan trọng hơn hết là Bắc Kinh cấm chỉ không cho bất cứ tên Việt Cộng nào đi Mỹ hay làm ăn với Mỹ (nếu có th́ cũng đă nằm trong kế sách tính trước của người Tàu). Đây là chưa nói đến người Mỹ có thể ngưng tất cả mọi “giao hảo” với Việt Cộng bất cứ lúc nào, nếu ... Hà Nội không biết điều và cố gắng bám vào Tàu để tồn tại, rửa tiền với chuyển tiền, chạy loạn Trung Cộng sang Hoa Kỳ.... sẽ vĩnh viễn là một giấc mơ, một ảo tưởng cho Cộng sản Hà Nội cho đến khi chúng chết. Hiện tại chỉ có bọn tay sai, c̣ mồi và các tên Việt gian Cộng sản bán nước cho Tàu là lạc quan. Theo suy nghĩ “chiến lược” của người Tàu th́ Bắc Kinh tin tưởng kế hoạch “tầm ăn dâu hay là vết dầu loang” của họ tiến chiếm Đông Nam Á trong sự im lặng, sẽ toàn thắng và Hoa Kỳ không có kế hoạch đối phó. Do đó Bắc Kinh đă hành xử như một siêu cường chủ nhân của Á Châu hay là một thứ “thiên triều” kiểu mới tại Á Châu, không cần phải sợ nể Hoa Kỳ hay bất cứ ai! Thái độ ngoan cố chơi cha kiểu Tàu của Bắc Kinh và sự khinh miệt coi thường Hoa Kỳ, đă được người Mỹ ghi nhận cẩn thận. Họ đánh giá ngay mức độ Bắc Kinh đang nắm chặt giới cầm quyền Cộng sản Hà Nội và Miên, Lào với ư đồ kiểm soát và chế ngự toàn vùng Đông Nam Á, mà không cần phải nể nang sự hiện diện của Hoa Kỳ. Nhưng người Mỹ cũng thấy ngay rằng Bắc Kinh không cần hiểu người Mỹ suy nghĩ ra sao và sẽ đối phó cách nào, cũng như chiến lược trả đũa để tiếp tục duy tŕ sự hiện diện của Hoa Kỳ tại Á Châu. Vấn đề nữa của Bắc Kinh hiện nay là các cơ sở để tiến chiếm Đông Nam Á đă thành h́nh, xây dựng xong. Nhưng Bắc Kinh và bọn tay sai Cộng sản Hà Nội nghĩ là người Mỹ không biết ǵ về ư đồ của họ, cũng như không hề có kế hoạch chiến lược quân sự để đối phó.

Vào ngày 7 tháng 4 cách đây gần 4 năm, một biến cố xẩy ra khá đau đớn cho Hoa Kỳ. Một phi cơ trực thăng M-17 do Nga chế tạo, chở 9 nhân viên Việt Cộng và 7 nhân viên Mỹ đi đào t́m người mất tích, đă bị rớt tại Thanh Trạch, Bố Trạch, Quảng B́nh. Nhân chứng thấy chiếc trực thăng bay lảo đảo rồi rớt. Có người nghe thấy tiếng nổ và lửa cháy từ trong trực thăng. Người Mỹ chuẩn bị đến chỗ xác chiếc máy bay để điều tra lư do xẩy ra tai nạn. Nhưng đến ngày 10/4, khi chuyên gia Mỹ chưa kịp tới Thanh Trạch, th́ khoảng hơn 500 kí lô mảnh vỡ của trực thăng đă bị chuyên gia Việt Cộng lấy mất (không c̣n bằng chứng điều tra). Trong số chuyên gia bị chết này có hai người Mỹ nói tiếng Việt rất sơi. một người khác là phân tích gia tin tức t́nh báo. Một người là trưởng toán t́m kiếm Hoa Kỳ. Ta có thể thấy rơ có bàn tay cán bộ t́nh báo Trung Cộng đặt chất nổ và dĩ nhiên là chưa ai có thể biết v́ sao Trung Cộng lại làm như vậy. Đây là toán t́m kiếm duy nhất cho hai bên Mỹ-Việt Cộng làm việc “thân mật” với nhau. Hai người Mỹ nói tiếng Việt là Flynn và Moser, đều là chuyên gia phân tích t́nh báo và nói sơi tiếng Việt. Người Tàu đặt nghi vấn có sự móc nối giữa Hoa kỳ và phe Cộng sản muốn chạy theo Mỹ qua toán t́m kiếm. Sự tiêu diệt chiếc trực thăng và phi hành đoàn cũng là một cách đuổi Mỹ ra khỏi Việt Nam. Nếu Mỹ chưa nh́n ra và chưa chịu rút khỏi Việt Nam th́ sẽ có nhiều tai nạn làm chết nhiều người Mỹ nữa, chính quyền Mỹ im lặng v́ không biết nói ǵ hơn. Ngày nay người Mỹ đă cuốn gói ra khỏi Việt Nam để tránh chết thêm nhiều cái chết vô ích và khả nghi. Có thể họ sẽ xuống thang về chính trị và kinh tế tại Á Châu để Trung Cộng nắm thế thượng phong, tha hồ hùng hổ, xưng hùng xưng bá, ăn hiếp các tiểu quốc Á Châu. Trung Cộng sẽ ăn hiếp các nước Á Châu bằng cách đổ hàng (dump) tràn ngập với những điều kiện thắt họng, chịu không nổi. Rồi sau đó, khi các nước Á Châu đă ớn Trung Cộng đến tận cổ, ra mặt chống Bắc Kinh, mong muốn chú Sam và đôla, th́ người Mỹ sẽ trở lại chăng? Mà trở lại bằng cách nào? Người Mỹ chỉ cần rút bỏ Việt Nam, dẹp hết mọi viện trợ, đầu tư, là đủ làm cho các nước Á Châu... lạnh cẳng, hết hồn, lo sợ Bắc Kinh! Có nhiều lư do ta chưa thể đưa ra ánh sáng. Người viết bài này nhận định rằng cái chết của 7 người Mỹ đă giúp cho Hoa Kỳ tránh được nhiều đại họa ghê gớm và khủng khiếp sau này. Âu đó cũng là sự đời, trong cái rủi đă trở thành cái may, v́ người ta đă học bài học về sự khôn ngoan.

Một cái tṛ lục sở ba que khác của Cộng sản Việt gian Hà Nội là tung tin đồn nhảm, nào là tên cựu tướng họ Trần này chống đảng, tên “tiến sĩ” họ Nguyễn kia phản đảng, tên cán bộ cao cấp họ Bùi bị khai trừ ra khỏi đảng, rồi nào là Trung ương Đảng sẽ yêu cầu cán bộ đủ tuổi 70 th́ không được ra ứng cử nữa trong kỳ đại hội 9, đạo hội 10. Nào là nội bộ đảng chia rẽ khiến không thể quyết định ngày họp Đại hội. Tiếc thay cái tṛ bịp trên đây của tập đoàn Cộng sản hoàn toàn ngu xuẩn. Cộng sản ngụ ư cho người Mỹ hi vọng rằng các tên tay sai và bù nh́n cho Trung Cộng sẽ xuống và như vậy phe thân Mỹ sẽ lên. Vậy Hoa Kỳ nên cho tiến tới bắt tay với Cộng sản Hà Nội và giúp đỡ cho Việt Cộng, để Việt Cộng sẽ giúp Mỹ chống Tàu xâm lăng Đông Nam Á và Á Châu. Chỉ riêng điểm này th́ “Tổng Cục Phản Gián và Trung Ương Đảng Cộng sản Hà Nội” hoàn toàn không hiểu sự suy nghĩ của người Mỹ. Với người Mỹ th́ thằng Cộng sản nào cũng giống thằng Cộng sản nào, cùng ngu dốt, lưu manh, đểu cáng, bịp bợm như nhau! Nguyễn Văn An ngu dốt th́ Nông Đức Mạnh và Phan Văn Khải lại càng ngu dốt hơn. Bắc Kinh đă nắm gáy th́ thằng Cộng Sản nào cũng phải làm bù nh́n vâng lệnh Bắc Kinh!

Lại c̣n vấn đề dùng tin phịa hay bịp, để làm c̣ mồi để tiêu diệt những thành phần thân Mỹ. Bất cứ đảng viên nào hùa theo đ̣i theo những đảng viên nào“được tiếng thân Mỹ, chống Tàu” là phải bị tiêu diệt ngay. H́nh như không một đảng viên nào ngu dại mắc bẫy. Những tên Cộng sản nào thân Mỹ th́ đă bị Bắc Kinh ra lệnh tiêu diệt, loại bỏ, (ví dụ như: Lê Mai chẳng hạn) ngay sau khi người Mỹ công bố bang giao (11/7/1995) đến chuyến đi của TT Clinton đến Hà Nội ngày 15/11/00 và cho đến ngày nay. Nếu ta nói sự công bố bang giao một chiều của Hoa Thịnh Đốn ngày 11/7/1995 cho đến chuyến đi Việt Nam của TT Clinton ngày 15/11/2000, là một thứ “sát lệnh”, mượn tay Bắc Kinh tiêu diệt thành phần thân Mỹ của Cộng sản Hà Nội, th́ cũng đúng. Khi Tổng Cục Phản Gián loan tin nội bộ đảng Cộng sản chia rẽ, lủng củng, tranh quyền đ̣i hạ bệ tên Cộng sản cao cấp này, đ̣i khai trừ và bỏ tù tên trung ương đảng (Cộng sản) kia, chúng đă sơ xuất quên rằng những bí mật nội bộ Cộng sản, người ngoài không bao giờ biết! Nói ǵ đến thông tin và đăng báo! Mà lại không đăng báo trong nước, mà chỉ xuất hiện trên báo hải ngoại, cũng như các vụ đang xảy ra, nhiều đồng chí “Cộng sản con” đ̣i tranh đấu ... cuội trong nước! Th́ đây cũng là một điều “lọa”. Tất cả chỉ là tin phịa, tin vịt do Tổng Cục Phản Gián đưa ra hải ngoại làm ... tṛ hề chính trị! Tranh đấu ǵ mà cứ gửi e-mail ra hải ngoại nói phét nói láo đủ thứ? Tṛ hề này người ta gọi là: “Chống đảng để cứu đảng”.Tương tự như gần đây có 1 “Đức Ông” ngồi tận “thủ phủ Vatican” ra lịnh cho “con chiên” ở Louisiana, Hoa Kỳ, viết bài than khóc rằng: “Tại tụi Tổng Cục Phản Gián Yết Kiêu Hà Nội hay quá, nên tụi nó cài người (Cộng sản) ngay trong Vatican để lũng đoạn ṭa Thánh La Mă, chứ các Cha (nội) th́ đâu có bao giờ theo Cộng sản”. Các “con chiên của đức ông” (không viết hoa) ở Louisiana cũng bắt chước nói láo như Vẹm. Nếu nhân danh tôn giáo th́ đừng làm chính trị tuyên vận kiểu “tại Cộng sản”, c̣n làm chính trị tuyên vận kiểu c̣ mồi tại Mỹ th́ cũng khó nói láo lắm, như vậy th́ ta có thể tin chắc rằng Cộng sản Hà Nội đă đến ngày tàn, chúng sẽ bị tiêu diệt đến nơi.

Riêng Cộng sản Hà Nội hiện nay có hai phe nhưng hai phe này Không chống nhau. Chúng chỉ “khác nhau”. Phe tư bản đỏ phần lớn đă nghỉ hưu non v́ quá nhiều tiền và muốn chạy trốn sang Mỹ và một phe đang làm việc “bị” buộc phải theo lệnh Bắc Kinh. Lệnh Bắc Kinh quái ác ở chỗ phải tiêu diệt bất cứ tên nào manh nha trốn đi Mỹ và chuyển tiền sang Mỹ rồi cho vợ con sang Mỹ trước. Phe tư bản đỏ có quá nhiều tiền, chúng tính chẳng dại ǵ ở lại chịu chết, nên cố chuyển tiền và chạy trốn sang Mỹ. Nhưng tính là một chuyện. Mang được tiền vào Mỹ an toàn lại là chuyện khác. Rồi đến bản thân có vào được Mỹ sinh sống hay không lại là chuyện khác nữa và vợ con đang ở Mỹ có xài được tiền do ḿnh tham nhũng, tham lam được hay không th́ đây mới là điều đáng ... quan tâm! Từ năm 2000 cho đến nay, nhiều người Việt đă phát tài v́ mang tiền mặt sang Mỹ dùm cho cán bộ để hưởng hoa hồng, khoảng 20%. Một số văn pḥng chuyển tiền đă trở thành ủi tiền, rửa tiền và “cất hộ” tiền cho tư bản đỏ. Nhưng hầu như những món tiền khổng lồ thất tán, xé lẻ khi qua nhiều tay, nhiều giai đoạn. Trong khi đó th́ chính chủ nhân những số tiền khổng lồ này c̣n bị kẹt ở Việt Nam không thể sang Mỹ. Ta thấy đồng tiền tham lam, tham nhũng, ăn cắp, ăn cướp của nhân dân khó mà bảo toàn hay hưởng thụ. Đôla (dollar) là tiền của chính phủ Mỹ phát hành, th́ phải trả về Mỹ! Của thiên giả địa! Điều này cũng đúng thôi, các “đồng chí Cộng sản” không nên thắc mắc.

Dưới đây Giang Nam tôi cũng xin nhắc lại một số chuyện đă xảy ra trong quá khứ để cho bọn Cộng sản học khôn và đừng vọng ngoại theo Tàu:



-- (Hong Ha @ De Yen Phu.Net), January 13, 2005.


Response to Trung Cộng vĂ  Thế Địa Hình Chiến Lược [ Part 3 ]

(“Ngày 11/7/1995 Hoa Kỳ công bố bang giao cho đến chuyến đi Việt Nam của TT Clinton ngày 15/11/2000, đ̣n tử tiêu diệt toàn bộ Cộng sản thân Mỹ, muốn đi với Mỹ, Vụ thuê mướn Cam Ranh là bánh vẽ của Mỹ và cũng là một đ̣n đưa Cộng sản Hà Nội vào cái thế chết với Bắc Kinh.

Ngày 17/11/95. Buộc Hà Nội dọn đường cho đại hội Đảng 8. Cộng sản Hà Nội phải tăng quyền lực của Đảng. Các nhà lănh đạo đảng Cộng sản Hà Nội đối diện với gần 10 năm đổi thay mau lẹ về xă hội kinh tế, đă hô hào cần phải tăng thêm uy quyền của Đảng, trước khi đại hội Đảng vào giữa năm 1996.

Ngày thứ năm, 16/11/95, các cơ quan báo chí truyền thông nhà nước đều đăng tải một thông cáo tŕnh bầy một loạt những quyết định đă được thông qua trong cuộc họp của ban Chấp Hành Trung Ương, theo đó lănh đạo của đất nước này tái xác nhận nhu cầu của đảng là phải xiết chặt kiểm soát. Bản thông cáo viết: “Đảng phải cải tiến khả năng chính trị, khả năng trí tuệ và đức tính cách mạng. Đảng phải lành mạnh về đạo đức, có cán bộ tài giỏi và tăng cường các tổ chức đấu tranh nằm ở gốc rễ trong quần chúng”. Bản thông cáo liệt kê một loạt những quyết định của ban chấp hành trung ương trong đó có nỗ lực giữ thế quân b́nh giữa quyền lực của Đảng và tiến tŕnh đổi mới kinh tế. “Người ta nhận thấy cải cách kinh tế phải đi cùng với Nhà nước quản lư...”

Ngày 6/11/1995 cho đến ngày 14/11/1995, phiên họp bất thường của Ban Chấp Hành Trung Ương của Đảng Cộng sản đă diễn ra. Nó đă không được loan báo trước nhưng đây là cuộc họp dọn đường cho Đại Hội Đảng lần thứ 8 được dự liệu vào giữa năm tới. Ở Việt Nam có những đồn đại loan truyền rằng trong Đại Hội Đảng sang năm sẽ có sự thay đổi lănh đạo trong khi xác định vẫn tiếp tục tiến tŕnh đổi mới đă khởi sự từ cuối thập niên 80's. Phái muốn ăn nhanh là phe “cứng” lâu nay được hiểu là những tên Lê đức Anh, Đào Duy Tùng, Nguyễn đức B́nh. Họ rất ngại các đại hội kéo dài, đẻ số, nhiễu sự. Họ luôn luôn nhấn mạnh: tập trung, kỷ cương, ổn định.

Trong kỳ họp Chấp Hành Trung Ương vừa qua, phái cứng đưa thử Đào Duy Tùng, Lê Khả Phiêu, và Nguyễn Hà Phan ra ứng cử chức vụ Tổng Bí Thư. Rốt cuộc, không tên nào được đủ phiếu cả và phiếu lại được dồn cho một người đứng ngoài là Nông Đức Mạnh. Ư nghĩa việc này khá rơ ràng. Đa số các ủy viên trung ương đều không muốn cho ghế số 1 lọt vào phe cứng. Cho nên rất có thể cuối cùng người ta vẫn giữ nguyên trạng thêm 2, 3 năm nữa cho đến một hội nghị giữa nhiệm kỳ th́ các tên tuổi cao như Đỗ Mười, Lê đức Anh, Vơ Văn Kiệt mới rút lui. Đó cũng là đề nghị của Vơ Trần Chí, bí thư thành ủy Saigon với lư do là bộ Chính Trị khóa này rất được việc, cần ổn định về tổ chức, có thay th́ chỉ thay một, hai người, c̣n th́ mở rộng thêm từ 17 lên 19 hay 21. Vơ Trần Chí sau này nghỉ hưu sớm v́ quá no. Chí có tài sản khoảng 400 triệu đôla. Phái cứng rắn t́m cách đưa một ḿnh TBT Đỗ Mười về hưu. Việc thông báo Hoàng Minh Chính, Nguyễn Trung Thành, Lê Hồng Hà là “phản bội” do Lê đức Anh kư. Cuộc họp đảng viên lăo thành hồi tháng 7 do Đào Duy Tùng chủ tŕ nhằm thuyết phục các nhóm Cộng sản “già” rằng trước sau Đảng vẫn đúng trong vụ án “xét lại, chống đảng, làm gián điệp cho nước ngoài”... Phái cứng c̣n muốn gạt cả Bùi Thiện Ngộ v́ nhu nhược, không mạnh tay trấn áp những phần tử ăn phải bả diễn biến ḥa b́nh. Đỗ Mười vẫn chủ trương tất cả các ủy viên trên 70 tuổi đều về hết! Từ nay đến ngày đại hội nếu không phe nào thắng thế, th́ kịch bản giữ nguyên trạng chắc sẽ có nhiều khả năng xẩy ra.

Đọc đoạn trên đây, ta thấy ngay Bắc Kinh đă có tiếng nói vào phút chót. Nông Đức Mạnh vẫn làm chủ tịch Quốc Hội, ngồi chơi sơi nước. Cán bộ người gốc Hoa Lê Khả Phiêu (sau lưng Phiêu là Uông Chính Lưu vẫn nắm quyền hành điều động cho đến nay) nắm toàn quyền với chức vụ Chủ tịch Quân Ủy hay là chủ nhiệm Tổng Cục Chính Trị. Tuy Đỗ Mười vẫn nắm chức vụ Tổng bí thư nhưng toàn quyền ở trong tay Lê Khả Phiêu. Đỗ Mười vẫn điên nặng (lên cơn điên mỗi ngày) cho đến ngày nay.

Tin ngày 21/11/95. CSVN chưa xong cương lĩnh ĐH 8 v́ mâu thuẫn giữa Bảo thủ và Đổi Mới. (Thật ra th́ c̣n đợi phái đoàn Trung Cộng sang viết hộ.) Trong cuộc tiếp xúc với Takuhito Tsuruta, chủ tịch Nhật Báo Nihon Keizai Shimbun, tổng bí thư đảng CSVN Đỗ Mười đă cho biết là không thấy sự tăng cường quân sự của Trung Cộng là một hiểm họa đe dọa. Mười chủ trương không cần có sự hiện diện của quân lực Mỹ ở trong vùng. Đỗ Mười nói: “Chính nước Tàu cũng cần có ḥa b́nh và ổn định ở Đông Nam Á”. V́ chủ trương độc lập quân sự nên Mười đă khẳng định là nước Xă Hội Chủ nghĩa Việt Nam sẽ không cho phép bất cứ hải đội nào của thế giới được thường trực xử dụng căn cứ Cam Ranh, hải cảng mà các lực lượng của Sô Viết đă dọn dẹp rút lui. Theo Đỗ Mười th́ Việt Nam đang t́m thế liên kết chặt chẽ về kinh tế với Hoa Kỳ. “Tôi sẵn sàng gặp Tổng Thống Clinton bất cứ khi nào” (thời điểm đó là nhiệm kỳ của tổng thống Hoa Kỳ ông Bill Clinton). Nói rơ như thế, người cầm đầu đảng CSVN muốn chứng tỏ chế độ ông ta muốn được thắt chặt quan hệ với nước Mỹ sau khi hai nước đă thiết lập b́nh thường hóa ngoại giao vào hồi tháng 7 (có lẽ cho đến khi Cộng sản bị tiêu diệt, sẽ chẳng có tên tổng bí thư Cộng sản Hà Nội nào được đến Bạch Cung gặp tổng thống Hoa Kỳ, hội họp hợp tác thượng đỉnh). (Người Mỹ để “dành” sự gặp gỡ thượng đỉnh cho lănh đạo người quốc gia trong tương lai th́ hay hơn, và vị lănh đạo này sẽ được sự hợp tác và ủng hộ toàn diện của Hoa Kỳ và quốc tế).

Ngày 17 tháng 11, 2000, tại Hà Nội, tổng bí thư Lê Khả Phiêu bị Bắc Kinh buộc phải tiếp đón TT Clinton trong sự lạnh nhạt, cứng rắn và Phiêu phải khẳng định đi theo chủ nghĩa xă hội đến cùng, đến chết, đến khi chế độ Cộng sản Hà Nội tan ră. Mặc đầu khuynh hướng đ̣i Mỹ phải bồi thường chiến tranh đang bành trướng ở Việt Nam nhưng Đỗ Mười nhấn mạnh: “Trong lúc này Hà Nội không muốn nêu lên những vấn đề tương tự với Hoa Thịnh Đốn”. Mặt khác, Đỗ Mười cũng khẳng định là không ủng hộ việc hiện diện quân sự Mỹ ở Đông Nam Á. Mười tuyên bố: “Chúng tôi (các nước ĐNÁ) sẽ tự giải quyết các vấn đề của ḿnh”. Vẫn xác nhận quần đảo Trường Sa thuộc chủ quyền của Việt Nam nhưng Đỗ Mười lại cho biết là “Hà nội khẩn thiết không muốn có những đụng độ với Bắc Kinh”. Mười tiết lộ: “Hai nước đă thỏa thuận sẽ giải quyết vấn đề một cách ḥa b́nh”. Đỗ Mười cũng công khai bác bỏ vai tṛ ḥa giải của Hoa Kỳ trong vấn đề này. Theo Mười nhấn mạnh th́ chính các nước dính líu sẽ phải tự t́m ra giải pháp không có sự can thiệp của phía ngoài. Về lănh vực mậu dịch ngoại thương, Mười hứa hẹn: “XHCNVN sẽ tiếp tục cải sửa để dẹp bỏ các trở ngại cho các giới đầu tư ngoại quốc. Mặt khác, Mười cũng thúc hối các công ty Nhật nên đầu tư thêm nữa vào Việt Nam”.

Đỗ Mười (thời đó) là nhân vật lănh đạo đảng Cộng sản Hà Nội cũng cho biết là Hà nội đang thương thảo với Hoa Thịnh Đốn để t́m cách tăng cường cổ súy ngoại thương mậu dịch giữa hai quốc gia. Mười xác nhận là Hà Nội đang cố gắng vận động Hoa Thịnh Đốn cấp cho qui chế Tối huệ quốc. Ngoài ra Đỗ Mười cũng thổ lộ là không cảm thấy hứng khởi trước sự kiện Nhật Bản tại Hội Nghị Hợp Tác Kinh Tế Thái B́nh Dương Châu Á, đă tỏ ra rất lưỡng lự trước những đề nghị mở cửa thị trường Nhật cho các sản phẩm nông nghiệp. Mười khuyến cáo: “Nước Nhật nên mở rộng cửa để đón nhận lúa gạo VN”. Về nội t́nhViệt Nam, Đỗ Mười đoan quyết là XHCNVN sẽ tiếp tục thực hiện sâu rộng cải cách kinh tế để tạo thêm công ăn việc làm cho người dân. Tuy nhiên Mười thẳng thừng bác bỏ mọi đ̣i hỏi của Hoa Kỳ và của nhiều nước khác về việc thi hành dân chủ ở Việt Nam. Đỗ Mười khẳng định: “Con đường duy nhất để bảo vệ sự độc lập và phát triển kinh tế cho Việt Nam là tiếp tục sự độc tôn cai trị của đảng Cộng sản Việt Nam”.



-- (Hong Ha @ De Yen Phu.Net), January 13, 2005.


Response to Trung Cộng vĂ  Thế Địa Hình Chiến Lược [ Part 3 ]

Đầu năm 1995, để chuẩn bị Đại Hội 8, một nhóm lănh đạo cao cấp thuộc hàng cứng rắn của Đảng Cộng sản Hà Nội đă đề nghị một bản cương lĩnh với nội dung “Nhất định tiến trên con đường vô sản chuyên chính”. Ủy viên bộ Chính Trị Vũ Oanh đă công khai bác bỏ, lên án đường hướng đề nghị là trái với tinh thần quyết nghị của ĐHTĐ 7. Sau đó những tranh chấp (căi lộn) đă liên tiếp diễn ra trong cơ chế tối cao của đảng CSVN. Hậu quả là (11/1995) Đảng vẫn chưa có sự đồng thuận về cương lĩnh. (Tháng 12, Bắc Kinh cử phái đoàn sang Hà Nội soạn thảo cương lĩnh “dùm”).

Ngày tháng 9/95, Uỷ Viên bộ Chính Trị Đào Duy Tùng đă âm thầm viếng Bắc Kinh để xin được phép kư hiệp ước thương Mại và nhận quy chế Tối Huệ Quốc của Mỹ, nhưng Bắc Kinh không chịu. Sau đó TBT Đỗ Mười đă loan báo là Đại Hội 8 sẽ được triệu tập vào giữa năm 1996. Sau này, ngày 22 tháng 4, năm 1996 (hay là khoảng 6 tháng sau), Đào Duy Tùng bị Lê Khả Phiêu ra lệnh cho công an bảo vệ đầu độc và được đưa đi Tân Gia Ba cấp cứu. Tùng không chết nhưng năo bộ mất dưỡng khí quá lâu thành mất trí, ngơ ngẩn.

Ngày tháng 9 năm 1997, Tùng được đưa về Việt Nam và được Phiêu đưa lên TV “tŕnh làng” để chứng tỏ Tùng không chết, hay là không bị giết.

Ngày tháng 11, 1997 th́ Tùng chết thật. Tháng 12, 1997, Phiêu lên thay Đỗ Mười Điên nắm chức tổng bí thư.

Ngày 14/12/1995, một đoàn cán bộ cấp cao của đoàn Cộng sản Trung Quốc do Jia Qinglin (Giả Thanh Lâm), bí thư tỉnh ủy Phúc Kiến và cũng là ủy viên trong ban Chấp Hành Trung Ương đảng Cộng sản Trung Cộng, cầm đầu để “giúp” Cộng sản Hà Nội viết “Cương Lĩnh Chính Trị” (Political Platform) cho Đại hội đảng kỳ 8. Phái đoàn đến ở trong 2 tuần và đi không được thông tin cho báo chí biết. Cương Lĩnh này hoàn toàn cứng rắn, không đổi mới, không dân chủ và không đi với Mỹ.

Đầu năm 2001, người Tàu cũng đến Hà Nội để viết Cương Lĩnh “dùm”. Trung Ương Đảng hội họp liên miên về cái Cương Lĩnh Chính Trị “thổ tả” này. Nếu họp đại hội đảng kỳ 9 và đưa Cương Lĩnh thổ tả này ra th́ coi như chính Hà Nội bác bỏ hiệp ước Thương Mại với Mỹ. Do đó, Đại Hội Đảng phải tŕ hoăn ngày họp (đến 19/4/2001) trong khi Tổng Cục Phản Gián tung tin bịa đặt là TBT Lê Khả Phiêu bị buộc phải về vườn. Dù sao th́ Đại Hội Đảng phải nghe “lệnh” từ 3 quan sát viên Trung Cộng có mặt thường trực ngay tại Đại Hội. Cán bộ Tàu có mặt mỗi khi họp Quốc Hội, họp Trung Ương Đảng và bộ Chính Trị. Bắc Kinh kềm giữ Hà Nội vô cùng chặt chẽ, không cho nhúc nhích cục cựa.

Ngày 28 tháng 6, 1996, khai mạc Đại hội Đảng kỳ 8, thủ tướng Lư Bằng của Trung Cộng lên bục đọc một hơi một bài diễn văn, xong rồi cắp đít đi thẳng ra lối sau, ra máy bay về Bắc Kinh! Bằng bỏ mặc toàn bộ Chính trị, Trung Ương Đảng và quan khách quốc tế ngồi trơ mắt ếch, không thèm nói một lời chào từ biệt. Cử chỉ khinh mạn, đầy miệt thị chứng tỏ Bắc Kinh vô cùng giận dữ v́ Hoa Kỳ công bố bang giao và Cộng sản Hà Nội lăm le đi với Mỹ. Sự giận dữ của Bắc Kinh đă được thể hiện bằng “sát lệnh” giết Lê Mai ngày 12/6/96, giết Trần văn Trà ngày 20/4/96, giết Đào Duy Tùng ngày 22/4/96, giết Tân Ủy viên bộ Chính Trị Nguyễn đ́nh Tứ tối ngày 27/6/96 trước khi họp đại hội đảng ngày 28/6, Dương Văn Đầy bị giết ngày 1 tháng 7, 1996 và hàng trăm đảng viên trung cấp phe phái của những tên này.

Ngày 27 tháng 4, 1995, trung tướng Dương Thông, tổng cục trưởng Tổng Cục Phản Gián Yết Kiêu Hà Nội, bị Lê Khả Phiêu ra lệnh đầu độc giết chết. Dương Thông vốn dĩ là tai mắt của chế độ và đảng Cộng sản từ thập niên 1950. Dương Thông đă ngăn ngừa mọi sự mâu thuẫn, xô xát và nổi loạn, đảo chính, trong nội bộ đảng. Sau khi giết được Dương Thông, Lê Khả Phiêu hoàn toàn thao túng đảng Cộng sản Hà Nội và tiêu diệt phe người Việt chống Bắc Kinh và muốn đi với Mỹ. Với người Việt quốc gia, Lê Khả Phiêu đă có “công” khi tiêu diệt bớt một số đảng viên Cộng sản nguy hiểm. Sau này, vấn đề tiêu diệt Lê Khả Phiêu và bọn cán bộ đảng viên cấp cao thân Bắc Kinh sẽ rất dễ dàng và nhanh chóng. Cũng cần phải nhắc lại là chính Lê Khả Phiêu đă ra lệnh giết thủ tướng Phạm Hùng năm 1990 và hai danh tướng Cộng sản Hoàng văn Thái và Lê Trọng Tấn (hai người có tài và rất có uy tín trong quân đội Cộng sản và có thể điều quân chống xâm lăng Trung Cộng) đă bị Phiêu ra lệnh đầu độc giết chết trước khi hai tướng này nắm giữ bộ Quốc Pḥng. Sau đó, Phiêu chỉ định tướng Đoàn Khuê, một tướng “Tàu” lên nắm bộ Quốc Pḥng.

Ngày 15 tháng 1, 1994, đô đốc Tư Lệnh quân lực Hoa Kỳ Thái Binh Dương, Charles Larson, đến Hà Nội và tỏ ra rất thích thú nếu được dùng vịnh Cam Ranh làm quân cảng cho Đệ Thất Hạm Đội. Hơn 2 tuần sau Hoa Kỳ công bố băi bỏ cấm vận ngày 3 tháng 2, 1994. Trung tuần tháng 10, 1994, Đô Đốc Richard Macke, tân tư lệnh Thái B́nh Dương, đến Hà Nội và cũng tỏ ra “công khai” thích thú muốn được xử dụng cảng Cam Ranh cho hải quân Mỹ. Cộng sản Hà Nội tưởng thật, ra giá 30 tỷ đôla cho 10 năm thuê vịnh Cam Ranh. Nhưng đến ngày nay Cộng sản Hà Nội mới hiểu rằng: “Sự thích thú Cam Ranh của người Mỹ chỉ là bánh vẽ cho Cộng sản Hà Nội nuôi hi vọng cho đến khi chúng bị tiêu diệt”.

Ngày 28 tháng 2, 2001, tổng thống Nga Vladimir Putin đến Hà Nội để bàn chuyện mua bán vũ khí, chuyện nợ nần và Vịnh Cam Ranh. Hà Nội hí hửng mừng thầm. Hà Nội xin được Nga giảm nợ từ 10 tỉ đôla xuống 85% c̣n 1.5 tỉ đôla và trả trong 23 năm, mỗi năm 100 triệu, bằng cà phê và gạo. Cộng sản Hà Nội tính rằng Nga phải trả tiền thuê Cam Ranh là 2 tỉ đôla cho đến năm ngoái (2004) và định dùng tiền này để mua vũ khí Nga để ... đánh Mỹ, hay là dùng áp lực quân sự buộc Mỹ phải cho chúng những đặc lợi mà chúng muốn. Nhưng TT Putin trả lời thẳng thừng là năm 1979, trong một hiệp ước, Cộng Sản Hà Nội đă cam kết cho Nga sử dụng cảng Cam Ranh “miễn phí”! Một nhà ngoại giao Mỹ ở Hà Nội nói thẳng: “Vấn đề Hà Nội muốn cho Nga thuê Cam Ranh 5 năm nay 10 năm, chẳng quan trọng ǵ đối với chúng tôi”. Bọn Cộng sản Hà Nội muốn đi Mỹ quá nên thích tạo dựng và thổi phồng rằng Mỹ rất thích Cam Ranh, sẽ “vào” Cam Ranh, và chính bản thân chúng hi vọng rằng chuyện có thật để chúng được chạy trốn sang Mỹ.

Ngày 17 tháng 2, 1979, trong cái lạnh 0 độ, gần 2 triệu quân Trung Cộng tràn qua hơn một ngàn cây số biên giới từ Lạng Sơn đến Lào Kay và tiêu diệt toàn bộ quân trú pḥng Việt Cộng, khoảng 70 ngàn quân. Trung Ương đảng và bộ Chính trị tưởng quân Tàu kéo vào Hà Nội ngay, chỉ cách khoảng 140 cây số, nên vội vă bỏ chạy vào Saigon. Quân Tàu dọn dẹp sạch sẽ toàn biên giới trong một trận đánh “diệt chủng” (genocidal warfare) đầu tiên của thế giới trong thế kỷ 20, xong rồi rút ngay và nói là cho Cộng sản Hà Nội một “bài học”. Người Tàu úy kỵ Liên Xô sẽ đánh từ phía Bắc xuống và Cộng sản Hà Nội đánh từ phía Nam lên thành gọng ḱm, nên phải rút vội.

Tháng 9, 1979, Hà Nội và Mạc Tư Khoa mới kư kết một cách muộn màng Hiệp Ước Hỗ Tương Quân Sự (Mutual Defense Pact) để pḥng hờ Trung Cộng đánh nữa th́ Liên Xô sẽ tấn công ngay. Trong hiệp ước này, Hà Nội đă bằng ḷng cho Liên Xô sử dụng cảng Cam Ranh miễn phí và vĩnh viễn.

Nói chung, từ 1995 đến nay, 2005, “chính trị chiến lược” của Cộng sản Hà Nội hoàn toàn không có ǵ thay đổi hay mới lạ. Vẫn con đường chủ nghĩa xă hội một chiều. Cộng sản Hà Nội ở trong cái thế “trên đe, dưới búa” hay là cái thế kẹt, thế chết. Bắc Kinh th́ kềm kẹp chặt chẽ từ lời ăn tiếng nói, từng bước đi, đứng, th́ làm sao đi với Mỹ? Đối với Mỹ th́ Cộng sản Hà Nội không bao giờ có thể thành thật, mà người Mỹ th́ không thể chấp nhận sự dối trá. Ngoài ra, c̣n vấn đề chiến lược. Cộng sản Hà Nội ở vào cái thế một tên đầy tớ gian manh, ăn cắp, giảo quyệt, phản trắc, sớm đầu tối đánh, nói láo như ranh ... th́ không có “ông chủ” nào chịu nổi. Vấn đề cán bộ Cộng sản giầu có, tư bản đỏ, muốn chạy trốn sang Mỹ định cư, an hưởng của cải ăn cướp, th́ lại càng mơ hồ, xa vời hơn nữa. Nhiều chuyện “tai nạn bất ngờ” đă khiến cho các diễn biến chiến lược thay đổi thật nhanh và có lợi cho dân tộc Việt Nam. Vấn đề tiêu diệt Cộng sản Hà Nội sẽ rất dễ dàng và trong thời gian thật ngắn. Tư bản đỏ, cán bộ Cộng sản, ngoại giao đoàn Cộng sản, sẽ bị dẫn độ về nước để đền tội. Tự nhiên vấn đề thay thế Cộng sản phải đặt ra. Về yếu tố sức mạnh chiến lược Á Châu th́ là vấn đề sử dụng sức mạnh nhân dân Việt Nam. Sự thử lửa đầu tiên (first test, first blood) về sức mạnh này là vấn đề sử dụng để tiêu diệt chế độ Cộng sản Hà Nội. Sức mạnh này đă được hun đúc bằng lửa căm thù Cộng sản mỗi ngày mỗi tăng thêm, từ hơn 60 năm qua. Điều lạ lùng là không ai, kể cả Cộng Sản Hà Nội và Trung Quốc, dám nhắc nhở đến sức mạnh này. V́ đó là một sức mạnh không mấy người biết và không thể kiểm soát hay điều khiển bằng những thủ đoạn, chiến thuật thông thường.

Năm 1945, toàn dân Việt Nam, lúc đó mới có hơn 20 triệu người, đang trỗi dậy với niềm khao khát độc lập tự do sau hơn một thế kỷ hỗn loạn, chiến tranh, nô lệ. Hồ chí Minh và Việt Minh đă thành công dễ dàng với sự trỗi dậy và khao khát đó. Ngày nay, với hơn 82 triệu người hun đúc lửa căm thù Cộng sản, Việt Nam đă trở thành một cái núi lửa, có thể đốt cháy tiêu tất cả chế độ Cộng sản với 2.4 triệu đảng viên và bất cứ đoàn quân xâm lăng nào từ phương Bắc. Hiện nay Cộng sản Hà Nội mắc sai lầm chiến thuật, chiến lược nặng nề. Chúng vẫn ỷ vào sự kiểm soát mấy tờ báo lá cải phát hành vài ba ngàn số và không ai đọc, mấy đài phát thanh (do t́nh báo Trung Cộng dựng lên) không đi xa quá 100 cây số, vài ba tên tay sai, trở cờ , xanh vỏ đỏ ḷng, tham lam, ngu dốt và ăn cắp như ranh, với mấy hội đoàn ma mănh chỉ có tên, không có người, rồi gọi đó là chúng nắm được dư luận hải ngoại, nắm được chính trị hải ngoại, “nắm bắt” kiều bào tại Mỹ, thâu gom chất xám. Lại c̣n vài ba tên văn nô, bồi bút bần cố nông hạng bét kiểu “nghị sĩ trần Văn Sơn”, cũng như Đỗ “xuống” Bí. Chúng gọi đó là hậu thuẫn mạnh mẽ, là chính trị hải ngoại và là “đ̣n bẩy” để áp lực chính trị Hoa Kỳ phải chiều theo ư muốn của chúng.

Trở lại vấn đề trên . khi Cộng sản tung tin Lê Khả Phiêu bất cứ một tên trung ương đảng nào “bị hạ bệ” th́ đây chỉ là một màn c̣ mồi nhiều mặt. Mặt thứ nhất là dụ cho các đảng viên cấp cao thân Mỹ chống Tàu “lên tiếng” phụ họa ... để giết, tiêu diệt làm sạch sẽ đảng, không c̣n mầm mống, manh nha đi với Mỹ. Mặt khác nữa là nhử mồi bọn cán bộ tuyên vận, bọn tay sai và bọn báo chí, truyền thông của chúng tại Hoa Kỳ là Đảng vẫn có khả năng đi với Mỹ, đừng vội bỏ chạy phản thùng (jump ship)! Nếu hiểu Cộng sản th́ ta biết ngay tṛ bịp Cộng sản. Với chức vụ tổng bí thư, Lê Khả Phiêu có toàn quyền sinh sát. Thật ra th́ Lê Khả Phiêu có toàn quyền sinh sát ngay từ cuối năm 1989 với sự hậu thuẫn của Bắc Kinh. Ngay sau vụ Thiên An Môn và TT Bush (bố) băi bỏ quy chế tối huệ quốc, Bắc Kinh trở mặt với Mỹ. Bắc Kinh đưa Phiêu ra nắm toàn đảng Cộng sản Hà Nội và tiêu diệt mọi mầm mống chống Tàu và đi với Mỹ. Thủ tướng Phạm Hùng lúc đó rất thân mật với Mỹ qua tướng John Vessey, đặc sứ Hoa Kỳ, và đă kư với tướng Vessey thỏa hiệp thả các sĩ quan VNCH và cho đi Mỹ. Phiêu đă ra lệnh hạ sát Phạm Hùng bằng thuốc độc ngay năm 1990 để cắt đứt vấn đề giao hảo, liên minh quân sự với Mỹ.

Năm 1991, chính Phiêu đă hạ bệ bộ trưởng Công An Mai Chí Thọ và bộ trưởng Ngoại Giao Nguyễn Cơ Thạch v́ hai tên này chủ trương đi với Mỹ. Tổng Cục Phản Gián cũng được lệnh Phiêu cho gián điệp “gái” Dương thu Hương đốt cháy con bài “đi với Mỹ” là bác sĩ Bùi Duy Tâm vào tháng 3/1991.

Năm 1991, 1992, Phiêu cũng ra lệnh giết các tướng Trần B́nh (bằng đụng xe), Hoàng Lam (bằng súng hăm thanh), Lê Trọng Tấn và Hoàng văn Thái (bằng thuốc độc bỏ trong nước uống). Những người này là tướng giỏi có uy tín với quân đội và có tinh thần, chủ trương điều quân chống Trung Cộng. Phiêu có tướng ti hí mắt lươn, mặt hơi ngái ngủ, là tướng đa dâm, đa sát. Tổng bí thư Lê Khả Phiêu không giết ai th́ thôi, chứ “thằng nào” dám tính chuyện hạ bệ tổng bí thư?

Đến trung tuần tháng 3, 2001, th́ luận điệu Cộng sản đổi khác ngay. Hữu Thọ trước kia tung tin Phiêu bị hạ bệ th́ nay tên này tỉnh bơ nói rằng Phiêu vẫn c̣n ở lại.... Các tên Đỗ Mười, Lê Đức Anh, Vơ văn Kiệt cũng rút lại sự phản đối, chống đối Phiêu. Nhưng Hữu Thọ không nói rằng 40 ủy viên ban Chấp Hành trung ương đảng và nhiều tên khác đă hùa theo vấn đề hạ bệ Phiêu, đă bị bắt giam và bị tra tấn đến chết. Trong kỳ họp giữa tháng 3, chỉ c̣n 130 ủy viên cũ trung ương đảng với vài chục tên mới. Nhưng rồi những tên mới này cũng bị dẹp”).

Ngày nay Hồ Cẩm Đào (Hu Jintao), tên sát nhân thứ 4 trong bộ Chính Trị Bắc Kinh, (Hồ Cẩm Đào đă giết gần hết dân tộc Tây Tạng) đă thay thế Giang trạch Dân, Bắc Kinh hiểu bọn Cộng sản Hà Nội là bọn bịp bợm phản phúc nhất, nên họ kềm giữ thật chặt chẽ, không cho cục cựa hay phản thùng đi với Mỹ. Người Tàu khinh bỉ và coi thường bọn Cộng sản Hà Nội là thứ hèn mạt nhất, nên không thể tin tưởng chúng bất cứ điều ǵ. (Sau trận đánh kiểu diệt chủng tại biên giới Việt-Trung ngày 17 tháng 2 năm 1979. Tổng bí thư Đặng Tiểu B́nh đă nói với báo chí quốc tế rằng: “Cộng sản Hà Nội là một lũ chó đẻ lưu manh và khốn nạn nhất Á Châu, nên cần phải dạy cho chúng một bài học”). Mỗi khi họp Trung Ương Đảng, Quốc Hội hay đại hội đảng tại Hà Nội đều phải có cán bộ Tàu Cộng ngồi ngay hàng ghế đầu, hay ngồi ghế chủ tọa, để cố vấn, chỉ đạo, ra lệnh. Cộng sản Hà Nội chỉ là một bọn tay sai cho Bắc Kinh ngậm miệng, không dám nói lên một tiếng gọi là có. Lê Khả Phiêu làm tay sai bù nh́n của Bắc Kinh đương nhiên sẽ măi ngồi đó cho đến khi Bắc Kinh t́m ra một tên bù nh́n tay sai khác của Bắc Kinh thay thế. Ta có thể nh́n thấy ngay Cộng sản Hà Nội chỉ là chư hầu, tay sai bán nước cho Bắc Kinh, khi Hồ Chí Minh c̣n sống ngay từ thập niên 1950 cho đến ngày nay, th́ làm ǵ c̣n chủ quyền, độc lập?

Bọn báo chí phát thanh tay của Cộng sản ở hải ngoại có “truyền thống” làm rùm beng, mỗi khi Cộng sản Hà Nội muốn phao tin bịp điều ǵ, chỉ cần thấy giọng điệu bợ đỡ hèn hạ của chúng là ta cũng đủ lợm giọng muốn mửa, kinh tởm cho sự hèn mạt, khốn nạn của bọn “chầu ŕa”. Chầu ŕa thôi v́ chúng chỉ là loại chó săn cho Cộng sản chứ đâu có được Cộng sản cho làm đảng viên! Ta không gọi chúng là Cộng sản, mà chỉ gọi chúng là chó săn cho Cộng sản là v́ vậy. Một điểm rơ rệt nhất là bọn tay sai c̣ mồi bồi bút, bồi báo, bồi đài phát thanh ở hải ngoại “bố bảo” cũng không dám nhắc đến vấn đề Bắc Kinh đang khống chế Cộng sản Hà Nội. Trái lại, chúng làm như Cộng sản Hà Nội có thể chống được Trung Cộng. Chúng lại to mồm nói rằng: “Hoa Kỳ cần phải liên minh với Cộng sản Hà Nội mới có thể chống Trung Cộng”. Cộng sản tham lam và ngu dốt đến nỗi cố gắng bám chặt quyền lực thống trị và tưởng sẽ thoát nạn như nhiều lần trước. Chúng tưởng mọi người Việt sẽ mắc lừa chúng với vài ba tên c̣ mồi nhân quyền, ḥa giải, ḥa hợp, phản kháng, phê đảng, chống đảng và quên đi vấn đề tiêu diệt Cộng sản. Cộng sản cần phải hiểu rằng sức mạnh tiêu diệt Cộng sản không ở trong tay những người Việt hải ngoại. Hoạt động hải ngoại của Cộng sản đă trở thành những cuộc tấn công vào khoảng không! Nhưng ai sẽ tiêu diệt Cộng sản, và ở đâu, từ đâu đến, là điều khó đoán trước và không thể nói trước. Điều quan trọng là làm sao biến căm thù thành hành động và sức mạnh tiêu diệt Cộng sản? Ở đời có nhiều chuyện khó hiểu và khó tin, dù nói thật cũng chẳng ai tin. Cộng sản Hà Nội sẽ chết, mắt mở trừng trừng, mà vẫn không hiểu tại sao ḿnh chết, và chết nhanh đến thế!

Giang Nam



-- (Hong Ha @ De Yen Phu.Net), January 13, 2005.


Response to Trung Cộng vĂ  Thế Địa Hình Chiến Lược [ Part 3 ]

3 bai viet do*~e.t ... va sai nhieu du*~ kie^.n ...ket luan dday mau thuan ..... ai thich ddoc thi cu ddo.c ...

-- baclieu 2002 (thomasph75@hotmail.com), January 13, 2005.

Response to Trung Cộng vĂ  Thế Địa Hình Chiến Lược [ Part 3 ]

Thien co bat kha lau! Ba bai viet rat hay that suc tich.Xin cam on ban HHa.Chuyen My- VC cung nhu chuyen ke cap ba gia ,mat cua muop dang.Da goi la sieu chien luoc ma dan gia biet ro thi lam sao gio nay My con dung vung noi voi anh Nga va anh Da cha Quay.

-- Lucius Nguyen (Lucius@hotmail.com), January 13, 2005.


Response to Trung Cộng vĂ  Thế Địa Hình Chiến Lược [ Part 3 ]

Noi' chung, chi? co' thanh nie^n hai mie^`n (Nam/Bac) la` che^t' thie^.t thoi`. Trong mie^`n Nam , da so^' tu*o*ng' lanh~ de^`u ba^t' ta`i, con mie^`n Bac' de^`u la` mo^.t dam' da^`u tra^u ma.t ngu*.a, lu*u manh va` vo^ ho.c. Phai? noi' chu? nghia~ CS la` mo^.t da.i ho.a cho toa`n da^n Vie^.t trong 60 nam qua.

Sau chie^n' tranh, chi? con` mo^.t dam' nho? hu*o*ng? lo*.i tre^n xuong mau' cua? toa`n da^n. Hinh` nguoi` nhu*ng da. thu' !! Tha^.t dang' buo^`n cho nhu*ng~ nguoi` da~ che^t' !!

-- saigon (saigon@hcm.vnn.vn), January 13, 2005.


Response to Trung Cộng vĂ  Thế Địa Hình Chiến Lược [ Part 3 ]

Bài viết luộm thuộm nhiều chi tiết quan trọng, nhưng rất hay no diễn tả chúng phong phước t́nh trạng của CNXH Vịt Nam. Các anh nớn trong phủ nợn nuộc hành động cứ như con cháu bà Phước ở gịng chúa Cứu Thế Hà Lội wá.

Nói ǵ th́ nói, 20 năm cuộc đời có là bao, xem bài dziết có đúng hông 100% hay lại nửa nạc nửa mỡ th́ cúng kho đoán .

Đấy Sấm Trạng có nói :

-Đá Nổi Lông Ch́m Đồng Kho Hồ Kạn

-Thân Dậu Niên Lai Kiến thái b́nh

Để nghiễm xem năm Dậu này Vịt Nam có tiến bộ ra không ?

Hay Dậu đến rồi Dậu lại đi

Tôi không thích các anh cai thầu chiến tranh. Thanh niên 2 miền Nam Bắc đă đổ máu 1 cách vô ích để đổi lấy 1 nền hoà b́nh bịnh họan, đânn nghèo vẫn hoàn nghèo. TRong khi sự tàn phá của chiến tranh có tụi đầu sỏ Nga + Tầu muốn xây đựng cho 1 Việt Nam hùng cường bao giờ.

Chú SAM đa6u có dzư súng mà cho không hay bán rẻ như NGa + Tầu đâu.

Cái đau nh họan cho VNCHXHCN là các Đồng chí Nga + Tầu đâu có cho không súng bán 50 Dollar no bắt trả nghuyên giá 500 dollar 1 cây AK- 47 phế thải tụi Hồng Quân NGa nó phế thải, rú Mig Obsolete đến Xe Chồm T-54 cũng là thế hệ thứ 1 đồ bỏ nó gửi sang VN cho anh em Nam Bắc giết nhau cho CNCS ngoại lai thôi, rốt cuộc chỉ có dân đen Việt Nam là lănh đầu máu ho lao nặng không thuốc chữa

-- (Sáu Bi Da France @ Sai Gon.Net), January 13, 2005.


Response to Trung Cộng vĂ  Thế Địa Hình Chiến Lược [ Part 3 ]

Trong lịch sử VN chưa bao giờ ở thế thượng phong trên tụi Tàu, ngày xưa đă là như dzậy, nhưng ít ra ông cha ta cũng từng dzỗ ngực chơi xả láng dzới tụi nó, nhờ đó mà bi giờ mới có cái gọi là Việt Nam!!! C̣n bi giờ th́ ôi thôi tụi CS nó dzừa qùi dzừa lại thằng chệt, không ǵ nhục hơn. Câu hỏi là chừng nào VN mới dzỗ ngực xả láng được? Theo như cái t́nh thế bi giờ để cho tụi Việt Cộng nắm đầu dân chúng th́ muôn đời cũng dzậy thôi. Làm cái ǵ cũng là bắt chước sau nó, kinh tế th́ luôn luôn b́ hai nó, quân sự càng hỏng bằng ai, kĩ thuật lại càng lạc hậu, lúc nào cũng nghèo hơn nó. Dzậy thử hỏi tụi lănh đạo VC nó đang tính cái ǵ, mần cái ǵ. Độc lập hả, độc lập dzới thằng Tàu chưa ? Tự do hả, tự do dzới thằng Tàu chưa ? Ấm no hả, xin tiền dziện trợ để "xóa đói giảm nghèo" chứ ǵ. Hạnh phúc hả, x́ ke gái điếm gấp 100 lần miền Nam trước 75 kia ḱa. Như dzậy tính ra để mà chại đua với mấy thằng chệt th́ phải chơi khác nó, mần khác nó, tầm sư học khác môn phái dzới nó mới mong có cơ hội được chơi xả láng dzới tụi nó. Muốn mần được cái này th́ phải dẹp tụi VC trước. Sat Thac

-- choixalang (dancamau@namquan.com), January 13, 2005.

Response to Trung Cộng vĂ  Thế Địa Hình Chiến Lược [ Part 3 ]

DDong bao hay ddung len lat ddo DDang Cong San Viet Nam ddang va dda theo lenh quan Thay Tau Phu` ve^` ta`n pha' Viet Nam.

Hay ddung Dzay Cuu Que Huong Viet Nam la tu cuu lay chinh gia ddinh minh

-- (Hong Ha @ De Yen Phu.Net), January 16, 2005.


Moderation questions? read the FAQ