Chế Độ Cộng Sản Hà Nội Sẽ Đi Về Đâu?

greenspun.com : LUSENET : Vietnamese American Society : One Thread

Chế Độ Cộng Sản Hà Nội Sẽ Đi Về Đâu?

Lư Nam Trực Từ ngày chủ nghĩa cộng sản sụp đổ tại Nga Xô và Đông Âu chấm dứt chiến tranh lạnh, ngoài nạn khủng bố quốc tế, Trung Cộng là mối lo ngại đường dài của Hoa Kỳ. Hiểm họa Trung Cộng đối với Hoa Kỳ không phải đơn thuần trên lănh vực kinh tế. Tuy hàng hóa sản xuất tại Trung Cộng đang tràn ngập thị trường Hoa Kỳ và thế giới, nhưng với phẩm chất hàng hóa và với quy luật cạnh tranh hiện thời th́ nền kinh tế của Trung Cộng c̣n thua kém nhiều nước ngay trong vùng và trên thế giới, như thế, chưa phải là mối đe dọa trầm trọng. Mối đe dọa đến từ quốc gia có dân số đông nhất địa cầu, chính là khả năng bành trướng của họ không những về kinh tế mà c̣n về đất đai. Lịch sử đă chứng minh tham vọng bành trướng bá quyền của Trung Cộng từ hàng ngàn năm qua. Mặt khác, trên b́nh diện địa lư chính trị, phía Tây với chưóng ngại Hy Mă Lạp Sơn, đă hết đường cho Trung Cộng bành trướng. Hoa Kỳ đă giúp đỡ sự phát triển kinh tế của Nhật Bản, Đại Hàn và Đài Loan, như vậy các hướng Đông và Đông-Bắc đă bị phong tỏa. Trung Cộng chỉ c̣n có hướng nh́n về vùng Đông-Nam Á mà thôi. Đây là vùng đất và biển có tầm quan trọng to lớn đối với Trung Cộng. Quan trọng không chỉ là do vùng này có những khoáng sản như dầu mỏ dưới ḷng Biển Đông; nhưng nó là con đường hàng hải huyết mạch đối với Trung Cộng, Đại Hàn và Nhật Bản, nối liền Thái B́nh Dương và Ấn Độ Dương. Trong những thập niên 50, lợi dụng vai tṛ đàn anh tiếp sức cho cộng sản Hà Nội, họ đă có những tham vọng chiếm lấn các hải đảo và vùng biển của Việt Nam, Phi Luật Tân, Mă Lai và Nam Dương khi họ vẽ bản đồ 9 gạch, nhận toàn bộ Biển Đông và các hải đảo thuộc về họ. Sau chiến tranh lạnh, tham vọng bành trướng này không thể nào thực hiện được v́ gặp phải sự chống đối không những của các quốc gia trong vùng mà của cả các cường quốc trên thế giới, đặc biệt là Hoa Kỳ. Tuy nhiều nhà phân tích không đồng ư với giả thuyết Hoa Kỳ đang muốn ngăn chặn sự bành trướng của Bắc Kinh trên vùng Đông Nam Á; nhưng thực chất, những lo ngại của Hoa Kỳ và các nước trong vùng là có cơ sở. Tóm lại, tham vọng bành trướng của Bắc Kinh cũng như ư chí ngăn chặn tham vọng bành trướng đó của Hoa Kỳ và thế giới là có thật. Nó không mang tính chất tấn công và pḥng thủ như thời chiến tranh lạnh; nhưng t́nh h́nh không v́ thế mà không căng thẳng đến mức độ cực kỳ nguy hiểm. Và không phải ngẫu nhiên mà trong ṿng thi chung kết Liên hoan Tiếng hát truyền h́nh toàn quốc giải Sao Mai - 2003 do Đài Truyền h́nh cộng sản Việt Nam tổ chức tại Khu du lịch quốc tế đảo Tuần Châu, thành phố Hạ Long, tỉnh Quảng Ninh, các thí sinh đă bị bắt buộc chọn những bài ca của cái thời chiến tranh "chống Mỹ cứu nước". Nào là "Trường Sơn Đông, Trường Sơn Tây", nào là "Năm Anh Em Trên Chiếc Xe Tăng", nào là "Ḥ Kéo Pháo", nào là "Tiếng Chày Trên Sóc Bom Bô", nào là "Gặp Nhau Trên Đỉnh Trường Sơn" vv... Toàn là những bài hát mà các thí sinh ở lứa tuổi đôi mươi, sinh sau chiến tranh, không "cảm" được. Cũng không phải ngẫu nhiên mà tin tức về một cuộc viếng thăm Hoa Kỳ trong vài tháng tới đây của tướng Phạm Văn Trà, Bộ Trưởng Quốc Pḥng cộng sản Hà Nội đă được tiết lộ qua các hăng thông tấn ngoại quốc, trong lúc báo chí, truyền thông của chế độ Cộng Sản im hơi lặng tiếng. Những hiện tượng trên đây cho thấy, lănh đạo cộng sản Hà Nội đang rất bối rối trong mối quan hệ ngoại giao tay ba với Hoa Kỳ và Trung Cộng. Những lúng túng này xuất phát từ những ư nghĩ "nô tài" và sẳn sàng bán rẻ Tổ Quốc v́ quyền lợi cá nhân và bè nhóm của tập đoàn phản dân hại nước Cộng Sản Hà Nội. Tuy luôn miệng hô hào "đoàn kết, thống nhất" trong Đảng, trong thời kỳ cực thịnh của họ, nội bộ đảng cộng sản Việt Nam luôn luôn chia làm hai phe rơ rệt. Phe thân Nga Xô và phe thân Trung Cộng. Theo Nga Xô th́ cũng là cộng sản mà theo Trung Cộng cũng là cộng sản. V́ thế t́nh thế có vẻ đơn giản và hai phe này chung sống ḥa b́nh trên bề mặt; nhưng đàng sau hậu trường, có nhiều lúc đă diễn ra những màn đấu đá đẫm máu và vô cùng ác liệt. Hiện nay cộng sản Nga Xô không c̣n nữa và Trung Cộng đang thống lănh một số nước theo chủ nghĩa Mác Lênin sống sót. Phe thân Trung Cộng đáng lẽ một ḿnh một chợ. Nhưng do phải mở cửa giao dịch với thế giới bên ngoài, đă xuất hiện trong đảng một xu hướng mới thân Tây Phương và đặc biệt là ngả theo Hoa Kỳ mà không bị coi là hữu khuynh, theo chân đế quốc, tư bản. Theo Trung Cộng vốn là con đường cũ, có vẻ quen thuộc v́ cùng quy luật phát triển xă hội chủ nghĩa. Theo Tây Phương, nhất là theo Mỹ là con đường xa lạ, bấp bênh, nhất là Mỹ lại là kẻ thù trước đây của Cộng Sản Việt Nam. Cứ nh́n quá tŕnh nối lại bang giao với Hoa Kỳ, đặc biệt là những trục trặc trong việc kư kết Hiệp Định Thương Mại Song Phương với Mỹ cũng đủ thấy những "đấu tranh" nội bộ của cộng sản Hà Nội. Về phía Hoa Kỳ th́ sau khi bức tường Bá Linh sụp đổ, họ sẵn sàng bắt tay với kẻ thù xưa. Sau những tiến triển về ngoại giao, kinh tế, tháng 3/2000, bộ trưởng Quốc Pḥng Hoa Kỳ lúc đó là William Cohen đă tới thăm chính thức Việt Nam. Nhân chuyến viếng thăm này, chính quyền Hoa Thịnh Đốn đă có lời mời chính thức phía Hà Nội sang thăm Hoa Kỳ. Nhưng, do sự lúng túng nội bộ một phần và sự dè chừng Bắc Kinh một phần, tới nay, tức là 3 năm sau, Phạm Văn Trà mới ngỏ ư muốn sang thăm Hoa Kỳ, gọi là trả lễ cuộc thăm viếng của ông William Cohen. Các nhà b́nh luận, trong đó có cả Giáo sư Carl Thayer, đă đưa ra nhiều giả thuyết. Nào là Hoa Kỳ muốn cộng sản Việt Nam giúp ngăn chặn sự bành trướng của Trung Cộng; nào là sẽ có sự hợp tác quân sự giữa Hà Nội và Hoa Kỳ; nào là Hoa Kỳ sẽ giúp đào tạo sĩ quan cộng sản Hà Nội; nào là Hoa Kỳ năn nỉ Hà Nội để đưọc vào hải cảng Cam Ranh, nào là Hà Nội sẽ mua vơ khí và trang bị quân sự của Mỹ... Thiết tưởng, những điều phỏng đoán trên đây quả là xa vời, mà nếu có thành hiện thực th́ cũng không xảy ra ngay sau chuyến viếng thăm của bộ trường Quốc pḥng cộng sản Hà Nội Phạm Văn Trà. Sau chuyến đi Hà Nội của ông bộ trưởng Quốc Pḥng William Cohen (từ ngày 13 đến 15 tháng 3, 2000), người Mỹ hiểu Cộng Sản Hà Nội quá ngu dại và quá tham lam đến nỗi mờ mắt, không thể nh́n thấy sự thật... chiến lược trong khu vực và trên địa bàn chiến lược Á Châu. Người Mỹ thấy cần phải cho Cộng sản Hà Nội biết rằng vào năm 2003, Cộng sản Hà Nội không c̣n ở trong cái thế bắt buộc người Mỹ “phải” và nuôi chúng cho béo để sống và tồn tại. Ngày 3 tháng 4, 2000, trong một bản tin của Reuters, nhiều chuyên gia về Việt Nam đă nhận định một cách phũ phàng về vị thế của Cộng sản Hà Nội. Kư giả Reuters viết rằng trong 2 thập niên 1960s và 1970s, tin tức Việt Nam chiếm những hàng đầu của thời sự thế giới, th́ nay nhiều nhà phân tích xem Việt Nam là một trường hợp suy thoái, xuống cấp, đ́nh đốn và tụt hậu, điều mà các nhà lănh đạo Hà Nội dường như không nhận ra, khi giao thiệp với thế giới bên ngoài. Ông Robert Templer, tác giả cuốn “Shadows and Wins” viết về nước Việt Nam đương đại, nhận xét rằng vị thế hiện tại của Việt Nam Cộng sản là rất yếu. Vị trí của việt Nam trong ván cờ thế giới được bản tin Reuters ghi nhận với tựa đề “Vietnam, from Strategic Domino to Backwater” - Vị trí Việt Nam từ con cờ domino chiến lược tới vũng nước ao tù sau nhà. Ông nói với phóng viên Reuters rằng chưa bao giờ Việt Nam kém quan trọng đối với thế giới như hiện nay. Theo cách diễn tả của Reuters, Việt Nam đă biến mất trên màn ảnh radar kinh tế: mới đây trong bảng xếp hạng của báo Wall Street Journal và hội Heritage Foundation, bản doanh tại Hoa Kỳ, Việt Nam xếp hàng thứ 148 về tự do kinh doanh, chỉ trên Lào và Bắc Hàn. Ông David Marr, một sử gia Úc theo dơi t́nh h́nh Việt Nam, nói Hà Nội đă phát triển tập quán thương thuyết kiểu Lê đức Thọ thời chiến tranh, làm đối thủ mệt mỏi, nhưng không hữu hiệu trong t́nh h́nh hiện nay. Ông Marr nói: “Trong năm 1975, Việt Nam là trung tâm vũ trụ. Nhưng bây giờ là một tay chơi kém thế, nhỏ yếu trong ván cờ khu vực, vẫn c̣n là khó cho họ chấp nhận thực tế.” William Turley, một học giả về VN tại Đại Học Southern Illinois, nói rằng Hà Nội có thể cũng được ve văn từ phía Hoa Kỳ hay Trung Quốc nếu xẩy ra trường hợp quan hệ Mỹ-Trung Quốc tệ hại xấu xa hơn. Bản tin trên đây không phải do sự t́nh cờ. Đây là một cách bảo thẳng Cộng sản Hà Nội rằng “các anh không c̣n một chút giá trị ǵ, trên nhiều mặt. Nếu tính vấn đề “lợi hại” th́ nếu Bắc Kinh ra lệnh tiến quân xuống Đông Nam Á th́ lợi chưa thấy mà chắc chắn có hại rất lớn ngay. Tuy tất cả Á Châu có thể tê liệt v́ chiến tranh nhưng khối người gần 1,300 triệu ở Trung Hoa không thể có mậu dịch thương mại với bên ngoài trong nhiều năm, có thể ít lắm là 10 năm. Kinh tế Trung Hoa có thể bị tê liệt ngay lập mà chiến tranh ngày nay thật khó đoán trước, chắc chắn sẽ không kéo dài. Sự tàn phá cũng như phân biệt thắng bại, có khi rất chớp nhoáng. Đây là chưa nói đến sự tàn phá khủng khiếp bằng hỏa tiễn nguyên tử, có thể làm cho Trung Hoa trở lại thời kỳ đồ đá. Nếu có chiến tranh th́ vấn đề đế quốc Trung Hoa phải tan ră thành nhiều tiểu quốc, là điều chắc chắn phải xẩy ra. Năm 1966, thủ tướng Trung Cộng Chu Ân Lai (Zhou Enlai) đă nói một câu rất rơ để khẳng định vị trí của Việt Nam và Trung Hoa: “Việt Nam là môi và Trung Quốc là răng. Cái môi bảo vệ cái răng. Và đương nhiên cái răng cũng phải bảo vệ cái môi. V́ nếu môi hở th́ răng lạnh!”. Đây cũng là một lối nói “Việt Nam là của Trung Quốc”, hay ít lắm Bắc Kinh không thể để cho bất cứ cường quốc nào nhẩy vào Việt Nam, đe dọa an ninh Trung Quốc. Căn cứ vào điểm này, ta có thể thấy vấn đề liên minh quân sự và thuê mướn Vịnh Cam Ranh chỉ là bánh vẽ, khác xa với những năm cuối thập niên 1980, khi tướng John Vessey đến Hà Nội. Người Mỹ không có lợi ǵ với Việt Nam mà cần phải chiếm đóng lănh thổ xa xôi và đầy phức tạp này. Đệ Thất Hạm Đội chỉ cần những hải cảng cho thủy thủ lên bờ giải trí như Manila, Hồng Kông, Tân Gia Ba... Như vậy th́ người Mỹ không cần phải liên minh quân sự với Hà Nội để chận Trung Cộng. Tin mới nhất cho biết Bắc Kinh cũng chuẩn bị xong một nền “kinh tế chiến tranh” để đối đầu với Mỹ như Hitler hay Nga Xô ngày trước, c̣n Việt Cộng th́ hoàn toàn không c̣n khả năng để tấn công bất cứ ai. Về chiến lược hiện nay, năm 2003, Hoa Kỳ sở trường về đánh mau, đánh mạnh, tốc chiến tốc thắng. Người Mỹ đánh nhau theo lối nhà giầu và tránh dùng bộ binh. Họ chỉ ưa sử dụng các vũ khí tầm xa và không quân, và dùng đất nước người khác làm băi chiến trường. Trong khi đó Bắc Kinh c̣n tính lấy thịt đè người, tung hàng triệu quân “đi bộ” vào chiến trường. Cộng sản Hà Nội đau và kẹt trong cái thế “trâu ḅ húc nhau, ruồi muỗi chết”. Nếu Bắc Kinh sai Cộng sản Hà Nội tung hàng triệu quân sang đánh Thái Lan th́ toàn thể Việt Nam sẽ thành băi chiến trường nguyên tử! Giá trị “domino” cũng như giá trị chiến đấu của quân đội Cộng sản Việt Nam vào năm 2000 hay 2003 cũng đă khác xa với thời thập niên 1960s và 1970s, và xa hơn nữa nếu ta truy cứu lại lịch sử. Khi quân đội Nhật Bản tiến vào Đông Dương tháng 9 năm 1940 để thực hiện domino đánh chiếm Đông Nam Á vào đầu năm 1942 th́ quân Nhật như tiến vào chỗ không người. Quân đội các nước Anh, Ḥa Lan và Mỹ trú đóng tại Tân Gia Ba, Mă Lai, Nam Dương và Phi Luật Tân.... đă gần như không có sức kháng cự. Hai chiến hạm (battleships) nổi danh của Anh là Prince of Wales và Repulse đă trở thành vịt nước cho phi cơ Nhật oanh tạc và đánh ch́m trong vài giờ đồng hồ. 150,000 quân Mỹ và Phi đă giơ tay hàng. Quân Nhật lúc đó phần lớn đi bộ và đi xe đạp. Chỉ có một số ít xe vận tải với súng ống cổ lỗ sĩ. Ngày nay th́ khác, không ai biết Đệ Thất Hạm Đội Hoa Kỳ có hỏa lực hùng mạnh tới mức nào? Ta chỉ lấy chiến tranh vùng Vịnh năm 1991, không quá 100 giờ mà đại quân Iraq của Saddam Hussein bị đánh tan tành, không c̣n manh giáp. Chủ lực của chiến tranh vùng Vịnh Ba Tư là Đệ Lục Hạm Đội. Trong trận chiến Kosovo và cuộc oanh tạc Nam Tư kéo dài 77 ngày đầu năm 1999, Nam Tư đă phải xin điều đ́nh để được rút khỏi Kosovo. Cuộc chiến vùng Vịnh lần thứ hai (2003) vừa mới đây, Hoa Kỳ đă chứng tỏ cho thế giới thấy hỏa lực của quân đội Mỹ, trong ṿng 21 ngày quân đội Hoa Kỳ đă tiến vào thủ đô Baghdad như vào chổ không người , mà không gặp một sức kháng cự đáng kể nào của quân đội vệ binh cộng hoà của Saddam Hussein. Đây là một bài học mà Bắc Kinh và Cộng Sản Hà Nội không bao giờ học được. Trong cả ba trận đánh, gọi là chiến tranh th́ hơi quá đáng, người lính bộ binh Mỹ h́nh như không hoàn toàn phải trực tiếp và trực diện chiến đấu. Cộng sản Hà Nội ngày nay đă mất hẳn cái tinh thần “chống Mỹ cứu nước”. Toàn đảng, toàn quân, đă bị hủ hóa, sa đọa, tham những tới mức hết thuốc chữa. Mạnh ai nấy lo, mạnh tên nào kiếm chác được th́ ăn một ḿnh, rồi t́m đường trốn chạy sang Mỹ. Ta có thể nói rằng ở Hà Nội hiện nay, tên nọ ngó ŕnh tên kia. Tên nào cũng chỉ nơm nớp lo bị giết. Tên nào cũng “dé chân chèo” lo t́m đường đào thoát, trốn chạy. Một số lớn xây dựng cơ sở đồn điền (trang trại) xa Hà Nội để t́m nơi ẩn thân. Riêng tài sản bọn chủ đồn điền, địa chủ mới, này có tới 30 tỷ đôla và khoảng 5 triệu héc ta đất đai. Những tên hưu trí như Mai Chí Thọ th́ t́m cách ở ngay Saigon, xa lửa để khỏi bị rát mặt. T́nh trạng chia rẽ, phân hóa, mạnh ai nấy lo thân, như vậy th́ đánh đấm ǵ được ai, mà người Mỹ phải nể sợ, cầu thân? Về nhân sự th́ hầu như không có bất cứ một tên Cộng sản, tôn giáo quốc doanh hay c̣ mồi hải ngoại nào có đủ tầm vóc hay tŕnh độ để nói chuyện thân mật với người Mỹ. Hầu như không có một chính trị gia thân Cộng nào có đủ tŕnh độ và tư cách để nói chuyện với quyền lực Hoa Kỳ. Cũng chẳng ai biết Quyền Lực Hoa Kỳ nằm ở đâu, trong tay người nào, th́ làm sao nói chuyện? Như vậy, ta có thể tin rằng trong giai đoạn ngay bây giờ, chưa …có hiểm họa Trung Cộng đánh chiếm Việt Nam để làm domino tiến chiếm Á Châu. Việt Cộng th́ chẳng có bụng dạ nào, cũng chẳng có người, chẳng có tiền bạc hay súng đạn, để tiến đánh Thái Lan. Hoa Kỳ không cần phải “vội vă” vào Việt Nam. Vấn đề thử lửa (showdown) để ngăn chận Trung Cộng chưa cần thiết trong khi Bắc Kinh chưa nhúc nhích và c̣n đang giao hảo với tất cả thế giới. Vả lại chiến tranh giữa hai cường quốc nguyên tử rất ít xẩy ra khi cả hai bên c̣n dè dặt và tự chế. Một vấn đề khác nữa là trong kỷ nguyên điện tử và thông tin và sự đề cao cảnh giác, người ta không thể, hay là rất khó tấn công bất ngờ. Yếu tố bất ngờ vốn là yếu tố tất thắng trong nhiều cuộc tấn công. Ngày nay, thật khó mà tấn công bất ngờ. Ta thử tưởng tượng nếu đại hạm đội Hoa Kỳ với hơn 10 đại chiến hạm “biết trước” cuộc tấn công Trân Châu Cảng ngày 7/12/1941, và dàn trận “chào đón” hạm đội Nhật từ xa, c̣n cách Hạ Uy Di vài trăm hải lư? Trận Trân Châu Cảng (Pearl Harbor) sẽ không xẩy ra. Nhật Bản sẽ thua một trận đánh nhưng c̣n nguyên vẹn cho đến khi chế được bom nguyên tử để lại tấn công nữa! Với suy nghĩ Siêu Chiến Lược, người Mỹ đă biết trước cuộc tấn công nhưng để cho quân Nhật đánh và thắng với yếu tố bất ngờ. Hoa Kỳ cần kích thích ḷng yêu nước của toàn dân Mỹ và tuyên chiến với Nhật. Người Mỹ cần phải có chiến tranh để đánh cho Nhật và Đức tan tành, không c̣n manh giáp, trước khi Đức và Nhật có khả năng chế tạo vũ khí nguyên tử. Ngay sau khi Nhật “thắng” trận Trân Châu Cảng th́ 3 ngày sau, như đổ thêm dầu vào lửa, Hitler tuyên chiến với Hoa Kỳ! Thế là cả nước Mỹ gồng ḿnh sản xuất cho chiến tranh. Kết quả là Đức và Nhật đă thảm bại và “ngoan ngoăn” cho đến ngày nay. Hiện tại Việt Cộng không c̣n con bài tẩy nào để nói chuyện hay mặc cả với Mỹ ngoài vấn đề tù binh Mỹ c̣n sống. Tuy nhiên Việt Cộng vẫn chối bai bải là không c̣n giam giữ người nào. Do đó, các nhân vật Mỹ thấy cần phải nói thẳng vào mặt Cộng sản Hà Nội rằng “Các anh chẳng c̣n ǵ để nói chuyện với chúng tôi!” Hiện nay Cộng sản Hà nội chẳng biết làm cách nào để đi đêm hay năn nỉ với Mỹ. Nói ǵ đến ngoại giao cù cưa, cù nhầy, kéo dài thời gian kiểu Lê Đức Thọ? Ngày nay th́ khác. Cộng sản Hà Nội đă trở thành một lũ chuột ngày, chỉ biết ăn cướp ăn cắp, tham lam và đă quá no nê v́ tham nhũng ăn cắp của dân. Cán bộ Cộng sản đă trở thành “địa chủ đỏ”, “tư bản đỏ” với hơn 100,000 đồn điền (plantations) trồng trọt khoảng 5 triệu héc ta, và hàng ngàn triệu đôla gửi tại các ngân hàng ngoại quốc. Bọn “ăn cướp Cộng sản Hà Nội” chỉ muốn ôm tiền trốn chạy, chứ không c̣n bụng dạ nào chống Tầu. Cộng sản Hà Nội không thể có cái thế nhân dân đoàn kết chống xâm lăng là do ḷng dân cả nước căm thù Cộng sản đến cùng cực. Cái thế mạnh Cộng sản của thập niên 1960s với sự ủng hộ của Nga Xô và Trung Cộng cũng không c̣n nữa. Ngày nay, Bắc Kinh “nắm chặt cổ” bọn lănh đạo Cộng sản Hà Nội không cho cục cựa, với ư đồ biến Việt Nam thành một thuộc tỉnh phía Nam của Trung Cộng. Không những thế nhân sự Cộng sản Hà Nội toàn một lũ ngu dốt, không hiểu biết ǵ về chính trị và chiến lược quốc tế. Ông David Marr nói “Hà Nội vẫn quen thói ngoại giao thương thuyết “cù nhầy, cù cưa” kéo dài theo kiểu Lê Đức Thọ...” không hợp thời nữa quả là đúng. Cộng sản Hà Nội không thể ngờ rằng trong hơn 10 năm qua, người Mỹ đă, theo kiểu gậy ông đập lưng ông, lợi dụng sự cù cưa cù nhầy của chúng để kéo dài thương thuyết mà không phải cho Cộng Sản một ân huệ nào hết, trong khi vẫn cứu được khoảng một triệu người Việt Nam, tinh hoa của nước Việt mang sang Hoa Kỳ mà không tốn tiền. Rồi mai đây số tinh hoa người việt Nam này họ sẽ trở về xây dựng lại một nước Việt Nam hoang tàn đổ nát, mà những kẻ gây ra chính là bọn nội thù Cộng Sản Một sự suy nghĩ rùng rợn về chiến lược khi thấy rằng Mỹ đă bốc hết những người mà họ muốn mang đi Mỹ. Việt Nam đă hoàn toàn mở rộng để thành băi chiến trường... nguyên tử nhằm tiêu diệt cả hai đạo quân khổng lồ của Việt Cộng và Trung Cộng. Cộng sản Hà Nội cũng không thể ngờ rằng chính cái bánh vẽ liên minh quân sự và thuê mướn Vịnh Cam Ranh đă được người Mỹ xử dụng để Bắc Kinh tiêu diệt hết những thành phần sáng giá lănh đạo Cộng sản Việt Nam, từ Phạm Hùng năm 1990 đến Đào Duy Tùng, Trần văn Trà, Lê Mai, Nguyễn đ́nh Tứ năm 1996, đến nay hàng trăm cán bộ cấp cao khác. Sự trớ trêu là chính Lê khả Phiêu là đao phủ thủ của Bắc Kinh trong sự tàn sát này. Sự đoàn kết nội bộ, hay là sức mạnh cố hữu của Cộng sản Hà Nội, đă hoàn toàn tan ră. Hiện nay, Cộng sản Hà Nội đang ở trong cái cảnh thù trong giặc ngoài, bị Bắc Kinh chèn ép ở trên đầu, trong khi toàn dân Việt Nam sôi sục căm thù, chỉ đợi dịp vùng lên tiêu diệt bè lũ Cộng sản và các Tôn Giáo Quốc Doanh. Nội bộ Cộng sản th́ không c̣n ai tin ai. Chẳng ai có thể ra lệnh cho ai. Và mạnh ai nấy lo giấu giếm của cải, cho con cháu chạy ra nước ngoài trước, rồi liệu kiếm đường hưu trí và chuồn. Trong tháng qua (7/2003) Bắc Kinh đă "bí mật" chỉ thị cho Cộng Sản Hà Nội là phải thiết lập cho được các Hội Đồng Cố Vấn ngay trong Việt Nam do các Hoa Kiều trực tiếp điều động và chỉ đạo, từ cấp Xă, Huyện (Quận) lên đến Tỉnh Ủy. Theo ông Lê Văn Xương một nhà nghiên cứu Chiến Lược, th́ t́nh báo của Bắc Kinh đă thường xuyên có mặt tại Việt Nam khoảng vài trăm ngàn tên dưới các mác du lịch hay đi buôn bán, đầu tư, và trong một nguồn tin khác từ trong nước cho hay là Trung Cộng cũng đă gởi sang Việt Nam từ 27 đến 30 ngàn cán bộ T́nh Báo Chiến Lược dưới danh nghĩa "Đông Y Sĩ", như vậy th́ dân Việt Nam có thể bị diệt chủng và không thể sinh sản được nửa, v́ uống phải thuốc của các đông y sĩ người Tầu, và Bắc Kinh sẽ diệt chủng dân Việt nam một cách âm thầm với những kế hoạch thật vô cùng tinh vi. Trong lịch sử Việt Nam, mỗi lần đánh bại quân xâm lăng từ phương Bắc, tổ tiên người Việt đă có sẵn một yếu tố toàn dân đoàn kết chống Tầu! Sau đó mới đến vấn đề chiến lược và động viên toàn thể nhân dân chống giặc. Khi ông David Marr nói “Hà Nội đă phát triển tập quán thương thuyết kiểu Lê đức Thọ thời chiến tranh, làm đối thủ mệt mỏi, nhưng không hữu hiệu trong t́nh h́nh hiện nay....” th́ ta thấy ngay sự sơ hở chiến lược của Cộng sản Hà Nội trong khoảng 15 năm qua.

-- (Can Ngo aN Dai Dut@PhuDauHeo.Com), December 23, 2004

Moderation questions? read the FAQ