XĂ HỘI VN BĂNG HỌAI

greenspun.com : LUSENET : Vietnamese American Society : One Thread

XĂ HỘI VN BĂNG HỌAI

Cựu Tù

Có quá nhiều tin tức về Việt Nam ta ngày nay, nhưng chẳng có tin nào nói lên một sự phấn khởi nho nhỏ cho nhân dân Việt Nam cả. Không phải v́ người viết bài này đă từng bị tù đày nên có quan điểm lập trường “phản động” như Việt cộng thường nghĩ, mà phần đông những người tị nạn cộng sản trên khắp năm châu đều mong đợi Việt Nam ta có thể khá hơn, v́ dẫu sao, nơi đó cũng là quê hương, là nơi chôn nhao cắt rốn, là nơi ông bà tổ tiên đang yên nghỉ ngàn đời. Nhưng chẳng khi nào nghe được một tin tốt lành. Chính trị th́ hà khắc, kinh tế th́ tŕ trệ xuống giốc mà mặt ng̣ai đúng là “phồn vinh giả tạo”, c̣n xă hội băng ḥai trong mọi lănh vực:giáo dục, đạo đức, niềm tin...

Tin gần đây cho thấy rằng nhà cầm quyền Hà nội phải đối phó với nạn măi dâm trầm trọng, thậm chí những người mua dâm bây giờ là nhân viên công chức nhà nước. Khi c̣n trong tù, chúng tôi đă thường nghe các cai tù khoe khoan đi hành lạc trong những vùng quanh các thị xă lớn, không phải ở miền Nam mà cái ǵ họ cũng quy trách cho “tàn dư Mỹ Ngụy”, nhưng đó là “miền Bắc xă hội chủ nghĩa” vững vàng. Họ kể khi về phép thăm gia đ́nh, ghé các quán trà dừng chân uống chén nước, để c̣n tiếp tục đạp xe đạp cả chục dậm đường trở về trại, họ đă chứng kiến cảnh các cô mời mọc vào phía sau vườn để hưởng lạc. Với thói quen điều tra t́m hiểu, các cô ấy đều là công nhân các hăng dệt Nam Định. Họ bảo tiền lương không đủ sống nên phải “cải thiện” bằng cách bán thân nuôi miệng. Miền Bắc “xă hội chủ nghĩa”, nếu có muốn bán thân cũng khó có người mua dâm, v́, theo lư thuyết, ai cũng nghèo như nhau, tiền đâu mà tiêu vào những thú vui xa hoa như vậy. Chứ người cần bán thân chắc cũng không ít, v́ ở nông thôn c̣n biết bao nhiêu người khốn khó, nhưng có bán cũng chẳng có mấy người mua.

Nay th́ lại khác rồi. Sau khi “đổi mới” ra đời, người ta thi đua làm giàu th́ ít mà người ta lộng quyền làm giàu th́ nhiều. Do đó, đă nổi lên một giai cấp mới giàu có, mà ṭan là những tai to mặt lớn. Trước kia, ta nghe “người giàu là có tội với nhân dân”. Ngày nay, không biết những người đă giàu có tội với nhân dân không? Nhất là những người làm giàu không do công sức của ḿnh, không hề gánh chịu những thử thách kinh doanh có lúc thịnh lúc suy, mà họ ngồi không cũng có tiền vào qua các “dịch vụ” hối lộ, bắt chẹt, hà hiếp nhân dân mà ra cả. Người có con phải đi làm nghĩa vụ lao động xây đấp xa lộ cao tốc Trường Sơn, nếu muốn con ḿnh không thi hành nghĩa vụ này, chắc chắn sẽ có người đưa đường chỉ lối để được miễn hơan. Chỉ cần một số tiền, gọi là để mướn người thế vào làm nghĩa vụ. Tiền đó chẳng khi nào t́m được vết tích trong sổ sách, và nó chẳng biết lọt vào tay ai. Nhà nào có con đến tuổi làm nghĩa vụ nhưng chẳng có tiền th́ con họ sẽ đi làm nghĩa vụ v́ đâu có sự chọn lựa nào khác. Đi làm nghĩa vụ là chắc chắn có đi không có về, v́ rừng thiêng nước độc, làm vịệc như trâu nhưng ăn th́ chỉ có khoai sắn, mà c̣n phải trồng lấy mà ăn theo chế độ “có làm mới có ăn” của cộng sản. Người có tiền biết tính tóan, thà nạp cho bọn côn đồ một số tiền, chẳng những không mất con mà c̣n giữ lại được một sức lao động, để từ công lao động đó họ làm ra nhiều tiền hơn. Và như thế, đảng và nhà nước đang đưa dân vào chổ, có tiền th́ sống, không tiền th́ chết, và đương nhiên là đảng ta giàu, đảng ta mạnh, c̣n dân nghèo mặc dân. Với số tiền trên trời rớt xuống, đảng ta đi chơi bời thỏa thích.

Đảng ta có quyền, nhất là ở nông thôn, càng xa trung ương càng đỡ chia chát, tha hồ ta đặt ra nhiều lệ, “luật vua thua lệ làng”. Đảng ta biết rơ nhà nào có tiệc cưới hỏi, nhà nào có giổ có kỵ, tất tất đều ghi sổ, như vậy mới là hiểu biết nhân dân một cách rốt ráo. Nhà nào có trên một chỉ vàng đều được vào danh sách mục tiêu (targets list). Nếu không tự nguyện hiến dâng th́ ta sẽ có cách. Công an nhân dân là để biết rơ về dân. Công an xă này không làm ăn tại xă ḿnh, mà cấu kết với công an xă ở xa hơn đến mà làm việc vần công. Họ tổ chức cướp, v́ có súng mới đánh cướp hữu hiệu, và họ cướp hàng lọat, một đêm chừng năm bảy vụ trong một xă cho tiện việc, rồi họ cùng nhau chia chát. Hỏi trong chế độ này, ai có súng đây? V́ thế, đừng ḥng làm giàu ở cái xứ ṭan chơi luật rừng. Chỉ có đảng mới làm giàu mà thôi. Làm giàu qua cướp dựt, chấn lột, bắt chẹt...Và số tiền trên trời rớt xuống cũng sẽ được xài vào những việc phi nghĩa vô luân:nhậu nhẹt, chơi gái, bài bạc...để cho tệ đoan xă hội càng ngày càng phát triển.

Cao hơn một chút, như cấp quận huyện hay cấp tỉnh chẳng hạn, trước hết là có sự đóng góp của cấp dưới, nhưng phần lớn là nhờ vào các đại công tác. Chợ nay đă cũ, ta bèn kêu gọi nhân dân quyên tiền xây dựng chợ mới. Tất nhiên, đảng chỉ đạo nơi chốn xây cất, chọn nhà thầu. Xây cất chợ th́ đảng viên chẳng câu nệ chuyện xây thêm nhà cho ông này ông nọ để các ông sẽ bán đi mà thu tiền về. Chợ xây rồi, đảng cho thầu từng chổ trong chợ, mỗi sạp là bao nhiêu tiền, ưu tiên dành cho gia đ́nh liệt sĩ, kế đó là đảng viên...để họ nhượng lại sau này mà có tiền bỏ túi, chứ nào có mấy người có khả năng kinh doanh, dù chỉ là kinh doanh nhỏ. Chợ mới xây rồi, chợ cũ bỏ cho ai? Thế là đập phá, để thu hồi vật liệu xây cất mà cất nhà riêng để c̣n bán lại lần nữa. Bất cứ công tŕnh xây dựng nào cũng là cơ hội cho đảng ta làm giàu. Nghe đâu ở khu Dakao cũ, người ta đă “qui họach” một hệ thống ống cống mới, xây chung cư, để ưu tiên dành cho các chủ đất cũ, và sau đó bán lại những căn hộ khác cho những ai đăng kư trước. Các căn hộ được tự ḿnh sửa sang sơn phết, lát gạch,...làm đẹp tùy ư, để rồi bán lại với giá 10 lần cao hơn. Đó là một “dịch vụ” không cần làm cũng có ăn của đảng ta. Ṭan những thứ tiền trên trời rớt xuống, mà đảng đă từ lâu ư thức được “giàu là bốc lột nhân dân”. Tiền đó kiếm quá dễ, nên khi đă có tiền rồi, họ không màn nghĩ đến phải chắt chiu, họ sẽ xài như nước, và sự tiêu pha vô bờ bến đó sẽ không thiếu sự hưởng thụ. Mua dâm!

Ngày nay, mức độ mua bán dâm đă đến mức trầm trọng. Trong nước th́ đă có rất nhiều người khai báo thật thà trong những chuyến “áo gấm về làng” rằng:chơi cả ở công viên, chơi trên yên xe Honda, chơi trên băi cỏ, chơi đứng, chơi ngồi, v́ em chỉ có cái thân này thôi, làm ǵ có gác trọ!!! Chơi cho liễu chán hoa chê, đời em chỉ c̣n có cái thân gầy, xin anh đừng chê. Bởi vậy đă có khá nhiều Việt kiều về nước mua thịt người giá rẻ, để rồi mang lại xứ người đủ lọai virus, nào là HIV, nào là HAV, HBV, HCV...c̣n lậu, giang mai tràn lan vô kể. Người xứ khác cũng nô nức mang ba lô về thăm xứ Việt. Rồi cả một nghiệp vụ buôn người ra nước ng̣ai được mệnh danh là xuất khẩu lao động, thật là khổ cho thân phận phụ nữ Việt Nam trong thời buổi cộng sản cầm quyền. Bán cho Tàu, bán cho Rệp, ...Bọn cộng sản không hề nghĩ rằng, phụ nữ Việt Nam là những bà mẹ tương lai của thế hệ mai sau. Họ chỉ nghĩ rằng, ngay hôm nay, cứ cướp cho sạch những ǵ họ c̣n cướp dựt được.

Tệ đoan xă hội có phải bắt đầu ngăn chận từ nơi học đường? Nhưng cộng sản không hề nghĩ tới giáo dục dân cho tốt, v́ người hiểu biết sẽ trở thành “trí thức phản động”. Thà dân nghèo dễ trị, thà dân ngu dễ khiến. Đó là chính sách ngàn đời không đổi của bọn quỹ đỏ. Nước người ta tiến lên nhanh mỗi ngày. Nước ḿnh lụng bại nhanh mỗi giờ. Người ta cho con theo học trường công miễn phí và bắt buộc. Nước ḿnh bắt đóng tiền học, đóng tiền mua sách để học, lên lớp phải có đảng phê chuẩn. Học giỏi phải là con của đảng, ai khác đều là “không có nhu cầu”. Lên đại học phải học sử theo sử đảng. Tốt nghiệp đại học là để phục vụ cho đảng. Không có vấn đề phục vụ nhân dân, không có vấn đề mở mang doanh nghiệp, v́ đâu đâu đều phải có đảng chuẩn phê. Thành thử, giáo dục không nhằm một mục tiêu nhân bản nào cả, mà chính cơ quan giáo dục chỉ là một công cụ tuyên truyền, một ḷ rèn luyện đảng viên sau này. Nghĩ cần ǵ phải học nữa. V́ từ lâu, các cha chú của bọn trẻ bây giờ có học hành ǵ đâu cũng làm chức này chức nọ. Mà nếu muốn cho nước ng̣ai lé mắt th́ nay xă trưởng cũng có bằng tiến sĩ, “tiến sĩ tại chức”(OJT), không học cũng cấp được bằng. Như vậy chẳng ai giám chê bai là Việt Nam ta kém học. Theo cái bà bộ trưởng Thị Bỉnh nào đó th́ “con của gia đ́nh liệt sĩ th́ ta sẽ quan tâm, dạy ngày không đủ tranh thủ dạy đêm, 10 năm không đủ, ta sẽ trồng người một trăm năm”. Mong sao Việt Nam ta có người hiếu học, để sau 100 năm đổ đạt được một cái bằng “bịp bơm chuyên gia”. Làm sao bạn có thể rèn luyện một đứa trẻ chỉ có gen bịp bượm, không những một trăm năm mà một ngh́n năm nó cũng chẳng trở thành một đứa hiếu học, chớ nói ǵ một vĩ nhân. Đó là suy nghĩ của giới cầm quyền Việt Nam bây giờ.

Xă hội Việt Nam là một xă hội rập khuông theo “đạo đức cách mạng”. Tôi nói là “rập khuông”, giống như một kỹ sư công nghiệp rập khuông làm soong chảo. Theo câu dặn ḍ của già Hồ, đảng cộng sản Việt Nam cố gắng “một trăm năm trồng người”. Con người mới “xă hội chủ nghĩa” là con người vô gia đ́nh, vô tổ quốc, vô tôn giáo. Con người coi gia đ́nh ḿnh như quán trọ, chỉ để về đó ăn ngủ, nhưng chỉ nghĩ làm bất cứ ǵ cho đảng. Thậm chí thời gian dành cho đảng để tụ tập, hội hè hầu đảng có thể “mở mắt” cho, để thu thập những điều hay lẻ phải do đảng dạy, và sau này sẽ phục vụ đắc lực cho đảng. Cha mẹ chỉ là những cái máy sanh đẻ ra con người. Xong rồi, con người bé nhỏ đó không thuộc quyền quản lư của cha mẹ nữa. Trong khi ở xă hội cũ, gia đ́nh là cơ sở giáo dục về đức hạnh, th́ nay đảng thay vào đó để rèn luyện con người cho đúng tiêu chuẩn của đảng hơn. Con người mới coi gia đ́nh là nơi trú thân khi chết đói, chứ trẻ không c̣n nghe theo lời dạy của bố mẹ như trước kia nữa. Đảng nói đó là con của tổ quốc, là con của nhân dân, nhưng thật ra, đó là con của đảng. Mà đảng th́ phục vụ cho đàn anh, là quốc tế, chứ không phải chỉ tóm gọn cái nơi mà ta sinh sống. Đảng có nghĩa vụ quốc tế cao đẹp, v́ tương lai sẽ tạo được “xă hội đại đồng”. Đă không gia đ́nh, nên ngày nay, số người sống ở ng̣ai đường nhiều hơn sống trong nhà, mà ở Mỹ này ta gọi là “homeless”. V́ vô tổ quốc nên đàn anh muốn có Ḥang Sa hay Trường Sa, đảng cộng sản Việt Nam đă tự nguyện kư cho, có trao đổi th́ tượng trưng một vài cô xẩm xinh xinh cũng đủ. Nếu chưa đủ có thể cho thêm Ải Nam Quan và các thứ khác. Có ǵ mà ngại, trước sau ǵ cũng sẽ trở thành của chung mà! Những ǵ đảng nói mới là sự thật! V́ thế, những lời răn dạy của các tôn giáo đều là sai sót. Luân lư, đạo đức không làm cho dân no. Bởi vậy, đảng thường nói:”nếu cần ǵ th́ đừng cầu xin Chúa hay Phật, mà chỉ cần cầu xin Bác là có ngay”. Nghĩa là Bác c̣n giỏi hơn Trời Phật. Ai có ngờ, Bác là “tiền”, trên đó có in h́nh của Bác. Đó là cách họ hiểu. Đảng đă lót đường cho dân góp của cho đảng, mà ở các nước văn minh, người ta gọi đó là tham nhũng. V́ vậy, bảo dẹp tham nhũng th́ chẳng khác nào bảo đảng tự chặt cổ ḿnh.

Xă hội Việt Nam băng ḥai không c̣n quy trách cho Mỹ Ngụy. Mà hay vô cùng, Mỹ Ngụy thấy vậy lại thương, nên hàng năm, từ mọi miền trên thế giới lại phải gửi tiền về hàng tỉ đô la để cứu đảng. Có người c̣n muốn về xây chùa cho đảng tuyên truyền có tự do tín ngưỡng. Có người c̣n muốn về mua nhà do đảng cất chỉ dành bán cho “Việt kiều yêu nước”, - v́ chỉ có Việt kiều mới có đô la. C̣n dân trong nước không có nhà ở, như ở Singapore, Đài Loan, Mă Lai,...người ta đều có chung cư cho mọi người dân có nơi cư ngụ để làm việc, th́ ở nước ta, có biết bao nhiêu người sống ở ng̣ai đường. Ở nước người ta, giáo dục là bắt buộc và miễn phí. Trên đất nước ta phải đóng tiền đi học từ tiểu học. Ở nước người ta cho trợ cấp xă hội nuôi người già, bảo đảm y tế. Ở nước ḿnh, vào nhà thương khẩn cấp phải chờ đóng tiền xong rồi mới chịu chữa bệnh. Đó là thiên đàn Việt cộng!

Cựu Tù

Tháng 7-2003



-- (Cán_Ngố_Ăn-Dải-Dút@BBP.govt), October 24, 2004


Moderation questions? read the FAQ