Thi sĩ Vô Danh tả bộ máy tù đầy của Cộng sản trong tập thơ “Vô Đề"

greenspun.com : LUSENET : Vietnamese American Society : One Thread

11. Thi sĩ Vô Danh tả bộ máy tù đầy của Cộng sản trong tập thơ “Vô Đề" :

Trong bộ máy

Trong bộ máy tù đầy bằng sắt

tôi không muốn thấy những gịng nước mắt

càng không muốn thấy những điệu cười!

Tôi muốn sao tất cả mọi người

chỉ có hàm răng nghiến chặt!

Bàn tay không đụng vào đâu!

Không chịu hóa thân thành chó hay trâu!

Phải thấm thía rằng tù chóng hay lâu

là do có hay không lũ người trâu, người chó!

Nếu chúng ta không là đất thó

chúng ta sẽ được là Người!

(Thi sĩ Vô Danh - Thơ Vô Đề 1970)

Dù đời ta

Dù đời ta sa đáy vực khổ oan

Cũng được, miễn là thoát ra khỏi đó!

Đời ta sẽ tự do như gió

mang lời ca tha thiết tâm can

Bay khắp địa cầu kêu cứu nhân gian

trừ Cộng sản!

Là nghệ sĩ ta chỉ có một niềm lo đơn giản

Ta biết khổ oan là một thứ linh đan!

Nuốt vào là bỏng cháy tim gan

lời ca hóa ra vạn tuế!

nên quằn quại nổi ch́m đớn đau là thế!

Bạc cả tóc râu dưới đáy vạc dầu

ta chỉ ngẩng đầu cầu xin Thượng Đế

đừng để linh đan quá lửa đốt thành than

cả cuộc đời sáng tạo tân toan!

(Thi sĩ Vô Danh - Thơ Vô Đề 1973)

Nh́n Thần Chết!

Nh́n Thần Chết hiện lên dần từng bước

thân tù cao không có lực sô lùi!

Anh chết oan, chết thảm, chết dập vùi

Hồn khổ năo không thể nào siêu thoát

đêm đêm hiện về đây lạnh toát

bộ đồ đen, bụng phù chướng bước đi

Anh ngước nh́n tôi, ra hiệu chẳng nói ǵ!

Mặt bủng xám, mắt ngời lên sáng quắc!

Anh bạn ơi, đời tù lao nghiệt khắc

có thể nào đốt được nén hương thơm

tặng hồn anh cùng quả trứng bát cơm

để tỏ ư sót thương và tưởng niệm!

Anh đă linh thiêng về đây ứng nghiệm

thế đủ rồi, tôi hiểu, hăy nên lui!

Thể xác anh, chuột khoét đă chôn vùi

Hồn anh hăy về vui nơi Cực Lạc!

Lưu luyến chi đời tù lao đói rạc

sống đọa đầy, thoi thóp, giống ngựa trâu!

Chết như anh, hết khổ, có chi sầu?

Anh vẫn nh́n tôi, bướng bỉnh lắc đầu

coi mặt đất cực h́nh chưa hưởng đủ?

Tùy anh đó, thôi chào anh, tôi ngủ!

(Thi sĩ Vô Danh - Thơ Vô Đề 1964)

Hôm nay 19 - 5...

Hôm nay 19 - 5

Tôi nằm toan làm thơ chửi Bác

vần thơ mới hơi phang phác

th́ tôi thôi!

Tôi nghĩ Bác

chính trị gia sọt rác

không đáng để tôi

đổ mồ hôi làm thơ,

dù là thơ chửi Bác!

Đến thằng Mác

tổ sư Bác

cũng chưa được tôi nguệch ngoạc vài câu!

Thôi hơi đâu!

Mặc thây bọn văn sĩ cô đầu

vuốt râu, xoa đầu, mơn trớn Bác

Thế rồi tôi đi làm việc khác,

kệ cha Bác!

(Thi sĩ Vô Danh - Thơ Vô Đề 1964)

Trước mắt nhà thơ....

Trước mắt nhà thơ, vạn vật tỏ mờ, ảo thực!

Vũng nước ổ gà cũng hóa đại dương!

Bác phu xe lưng gập xuống đường

cũng nhỏ, cũng to chẳng khác ǵ

các đế vương lừng danh sách sử!

Nhà thơ có khả năng biến chiếc điếu cầy thành bất tử!

Biến đám cầm quyền nghiêng ngả non sông

thành lũ hề nhố nhế bông lông!

Nhưng ở xứ muội mông

những nhà thơ loại này chỉ có

hai bàn tay không!

Mà cảnh sát tự do xông tới nhà khóa lại!

Thế giới muốn gập những nhà thơ loại này

xin mời vào các trại tập trung rùng rợn trên rừng!

Các nhà thơ sẽ đọc cho nghe những lời thơ

mà chẳng phải là tráng sĩ Kinh Kha tóc kia cũng dựng

hất từng chiếc mũ vàng sao lấp lánh đêm rừng!

(Thi sĩ Vô Danh - Thơ Vô Đề 1972)

Toán tôi giỡ lạc... (đậu phọng).

Toán tôi giỡ (rỡ) lạc ngoài đồng

có ông quản giáo ngồi trông đàng hoàng

Thừa cơ quản giáo trông ngang

một anh tranh thủ vội vàng nuốt nhai

vài nhân lạc cả vỏ ngoài

Quả tang! báng súng nện hoài không thôi!

Mồm anh toé máu, vều môi!

(Thi sĩ Vô Danh - Thơ Vô Đề 1963)

12. Sấm Trạng và đọan kết

Chuột sa chĩnh gạo nằm chơi!

Trâu cầy ngu ngốc chào đời bước ra!

( Sấm Trạng Tŕnh )

Những tên cán bộ cộng sản vốn chỉ quen đánh nhau và chỉ quen nghe chỉ thị từ cấp trên. Chúng không hề có một chút kiến thức nào về kinh tế, tài chính. Chúng đang quen sống trong đời sống cơ cực nghèo nàn trong rừng, trong ruộng, nên khi được ra thành phố chúng như ngủ mơ thức dậy, thấy cái ǵ cũng đẹp đẽ, tốt đẹp.

Làm kẻ thắng trận quả là sung sướng và oai vệ. Chúng chia nhau mọi chức vụ, quyền hành. Chúng chia nhau các nhà cửa (villas) lớn và xe hơi của các nhà giầu và tham nhũng đă bỏ chạy. Chúng nh́n người dân miền Nam với vẻ khinh bỉ người bại trận. Điều khá lạ lùng là tŕnh độ dốt nát, ngu xuẩn đến mức chó lợn của bè lũ lănh đạo Việt gian Cộng sản từ trên cấp cao nhất trở xuống. Ta phải nói chúng ngu đến nỗi không tự biết là ngu!

Khi vào việc chúng không bao giờ nhận chúng dốt nát và không có một sự hiểu biết tối thiểu về công việc. Chúng chỉ lo họp với nhau và bàn soạn đủ thứ để đi đến "quyết định tập thể" mà chúng cho là không thể sai lầm. Chúng họp hành như vậy để rồi "đẻ" ra các nghị quyết, các quyết định đầu ngô, ḿnh sở, mâu thuẫn với nhau. Cái ǵ chúng cũng đổ thừa cho "tập thể" quyết định th́ phải đúng, không thể sai. Nhưng v́ tập thể quyết định nên không có ai chịu trách nhiệm. Chế độ cộng sản ví như một con rắn quá nhiều đầu không biết ḅ về hướng nào, hoặc như một con rắn không đầu, chẳng biết ḅ đi đâu.

Cụ Trạng quả đă nói trước: “Chuột sa chĩnh gạo nằm chơi!” Cái cảnh cộng sản vào miền Nam đúng là chuột sa chĩnh gạo. Rồi đến: "Chức này quyền nọ say mê. Làm cho thiên hạ khôn bề tựa nương"! Mỗi tên Việt Cộng phải có ít lắm hai ba chức vụ với nhiều bí danh, bí số. Không bao giờ người dân biết tên nào nắm thực quyền, làm việc ở đâu, hoặc đến tối chúng ngủ ở đâu?

Làm việc nước mà chúng lén lút, lẩn lút như trộm cướp. Mỗi ngày chúng ra một thứ luật mới chủ ư vấn đề cướp bóc của dân. Dân không biết đường nào ṃ! Thật đúng là khôn bề tựa nương! Cai trị dân mà lại chỉ tối ngày tính lừa gạt, ăn cướp và bịp bợm dân th́ dân biết nương tựa vào đâu?

Giặc Hồ có bao giờ dậy cán bộ phải học giỏi để biết làm việc, phục vụ nhân dân? Hồ đă giết hết những người có học, có sự thông minh hiểu biết. Hồ chỉ dùng và tin tưởng những người dốt th́ lấy ai ra làm kinh tế, làm cho đất nước giàu mạnh?

Những người dân sống trong chế độ Cộng sản phải nhận định Nhà nước (chính phủ) cộng sản không bao giờ nói thật. Chúng nói ǵ th́ dân hiểu ngược lại. Kết quả sau mấy ngày vui vẻ ban đầu, người dân miền Nam thấy rơ bộ mặt thật của cộng sản và sự ngu dại dốt nát của chúng và họ bắt đầu phá hoại chúng, "đánh" lại chúng trên mọi lănh vực.

Cộng sản tưởng rằng đă nắm, đă nhốt được dân trong cái “rọ” công an trị. Chúng nghĩ rằng chế độ Cộng sản sẽ vĩnh viễn tồn tại. Chúng tính toán thật chu đáo. Hầu như người dân không thể nổi dậy hay nổi loạn chống Cộng. Nhưng Cộng sản không ngờ đến sự uất ức, căm hờn thù hận của người dân Việt Nam. Cộng sản cũng khờ ngờ đến ngày những cái “dù che” bảo vệ chúng là Liên Xô và Trung Quốc đă trở nên bất lực và c̣n quay trở lại kềm kẹp chúng. Cộng sản không ngời rằng t́nh h́nh chính trị và các yếu tố chiến lược quốc tế đă đưa đến sự cần thiết phải tiêu diệt chế độ Cộng sản Hà Nội. Cộng sản Hà Nội không ngờ chúng sẽ chết trên đống của tài tài sản ăn cướp và phải thắm trong chính máu của chúng.

Riêng bọn cán bộ tư bản đỏ có nhiều tiền th́ tính đường chuyển tiền sang Mỹ và bỏ chạy. Bọn này hiểu rằng t́nh h́nh quá nguy ngập với toàn thể nhân dân thù hận bên trong, Bắc Kinh đè đầu cưỡi cổ, và Mỹ th́ chỉ có bánh vẽ nơi đầu lưỡi, đầu môi. Cái thế 80 triệu người thù hận với hai anh khổng lồ chận đầu, chận đuôi, th́ làm sao sống, làm sao tồn tại, làm sao chạy trốn? T́nh h́nh c̣n nguy khốn hơn nữa nếu Hoa Kỳ bỏ rơi luôn, cắt đứt mọi viện trợ, cho vay, cắt bỏ mọi thứ chiếu khán nhập cảnh Hoa Kỳ, th́ cán bộ Cộng sản tư bản đỏ, giầu có chỉ c̣n có nước khóc. Không có tiền Mỹ, Bắc Kinh sẽ ra lệnh lột của tư bản đỏ lấy tiền để xây dựng xa lộ Trường Sơn, Dung Quất, 5 cây cầu qua sông Hồng, cảng Vũng Áng.... Ta có thể thấy một màn rùng rợn là Cộng sản làm thịt lẫn nhau. Mang cái “mác thân Mỹ” cũng có nghĩa là bản án tử h́nh, tiền bạc bị lột sạch sẽ.

Vào ngày tháng này người viết bài chỉ có thể viết như vậy. Đây chính là thủ đoạn chiến lược để đối phó với tập thể sư cha quốc doanh, nhân quyền c̣ mồi, phê đảng c̣ mồi do Tổng Cục Phản Gián tung ra hải ngoại trong 10 năm qua. Sau vụ đảo Hải Nam, Bắc Kinh có thể đă ra lệnh cho Cộng sản Hà Nội đoạn tuyệt, cắt đứt mọi liên lạc với Mỹ.

Ngày 14/4, có tin Hà Nội cấm chỉ chuyển tiền từ Mỹ về ủng hộ những tên Nguyễn văn Lư, Thích Quảng Độ, Hà sĩ Phu Nguyễn xuân Tụ và cụ Lê Quang Liêm. Ta có thể thấy Bắc Kinh và Lê Khả Phiêu đă bắt đầu nghi ngờ những con bài c̣ mồi, quốc doanh dính líu đến Hoa Kỳ. Bắc Kinh không thích vấn đề người Việt Cộng và Mỹ có thể liên lạc với nhau dưới bất cứ h́nh thức nào. Chiếc phi cơ bị phá nổ ở Thanh Trạch là cụ thể, điển h́nh.

Như vậy vấn đề dẹp bỏ c̣ mồi quốc doanh, c̣ mồi nhân quyền với Mỹ với những tên Đoàn viết Hoạt, Đoàn Thanh Liêm, Nguyễn Chí Thiện, Nguyễn Minh Cần, Vi Anh, Thích Quảng Độ, Thích Huyền Quang, v.v., là điều có thể xẩy ra. Bọn báo chí chó săn, bồi bút, bồi đài, bồi báo cho Cộng sản ở Hoa Kỳ sẽ trở nên bơ vơ, lạc lơng, không biết nương tựa vào đâu? May mà chúng ở Mỹ chứ không th́ bị cán bộ Trung Cộng giết chết hết.

Ta có thể thấy bọn chó săn tay sai cho Cộng sản ở Hoa Kỳ sẽ không biết nương tựa vào đâu, đứng với ai? Muốn hồi chánh cũng không có chính quyền quốc gia nào nhận. Tệ hơn nữa là Tổng Cục Phản Gián đưa danh sách của bọn này cho Mỹ hay chính quyền quốc gia tương lai để lập công!

Cho đến ngày nay, chính khách nhân quyền Cộng sản Đoàn Viết Hoạt và mấy tên chầu ŕa Nguyễn Chí Thiện, Vũ Thư Hiên, Nguyễn Minh Cần chưa được nh́n thấy cái cầu tiêu chính trị Hoa Kỳ, nói ǵ đến đi vào gịng chính (mainstream) chính trị Mỹ hay là héo lánh, bén mảng đến quyền lực thật sự của Mỹ. Người Mỹ đă chuẩn bị c̣ng số 8 để dẫn độ toàn bọn c̣ mồi phản gián và tăng ni quốc doanh về Việt Nam. Để chúng ở Mỹ chỉ làm cho ô nhiễm môi sinh, dơ bẩn cả cầu tiêu của Mỹ.

Cộng Sản Hà Nội hiện nay có hai phe nhưng hai phe này KHÔNG chống nhau. Chúng chỉ “khác nhau”. Phe tư bản đỏ phần lớn đă nghỉ hưu non muốn chạy trốn sang Mỹ và một phe dang làm việc bị buộc phải theo lệnh Bắc Kinh. Lệnh Bắc Kinh quái ác ở chỗ phải tiêu diệt bất cứ tên nào manh nha trốn đi Mỹ và chuyển tiền sang Mỹ rồi cho vợ con sang Mỹ trước. Phe tư bản đỏ có quá nhiều tiền, chúng tính chẳng dại ǵ ở lại chịu chết, nên cố chuyển tiền và chạy trốn sang Mỹ. Nhưng tính là một chuyện.

Mang được tiền vào Mỹ an toàn lại là chuyện khác. Rồi đến bản thân có vào được Mỹ sinh sống hay không lại là chuyện khác nữa! Trong năm 2000, nhiều người Việt đă phát tài v́ mang tiền mặt sang Mỹ dùm cho cán bộ để hưởng hoa hồng, khoảng 20%. Một số văn pḥng chuyển tiền đă trở thành ủi tiền cho tư bản đỏ.

Nhưng hầu như những món tiền khổng lồ thất tán, xé lẻ khi qua nhiều tay, nhiều giai đoạn. Trong khi đó th́ chính chủ nhân những số tiền khổng lồ này c̣n bị kẹt ở Việt Nam không thể sang Mỹ. Ta thấy đồng tiền tham nhũng, ăn cắp của nhân dân khó mà bảo toàn hay hưởng thụ. Đôla trả về Mỹ! Của thiên giả địa!

(ngày nay, và cho đến khi Cộng sản bị tiêu diệt, sẽ chẳng có tên tổng bí thư Cộng sản Hà Nội nào được đến Bạch Cung gặp tổng thống Hoa Kỳ, hội họp hợp tác thượng đỉnh. Người Mỹ để “dành” sự gặp gỡ thượng đỉnh cho lănh đạo người quốc gia - nếu có - trong tương lai. Vị lănh đạo này sẽ được sự hợp tác và ủng hộ toàn diện của Hoa Kỳ và quốc tế. Ngày 17 tháng 11, 2000, tại Hà Nội, tổng bí thư Lê Khả Phiêu bị Bắc Kinh buộc phải tiếp đón TT Clinton trong sự lạnh nhạt, cứng rắn và Phiêu phải khẳng định đi theo chủ nghĩa xă hội đến cùng, đến chết.

Sau này các đồng chí chó săn, c̣ mồi, tay sai, bồi bút, bồi báo, bồi phát thanh, liên tôn, phóng viên gián điệp.... cho Cộng sản có bị tước bỏ quốc tịch và bị dẫn độ về Việt Nam th́ nhớ lại rằng bài viết này đă cảnh cáo trước. )

Đảng hết thở, cuộc đời mới thở!

Đảng c̣n kia, bát phở hóa thành mơ!

(Thi sĩ Vô Danh - Thơ Vô Đề)

Cộng sản Hà Nội phải bị tiêu diệt cho toàn dân Việt Nam 80 triệu người có đường sống. Chúng ta không cần phải thương hại hay lo lắng cho những tên lầm đường, ngu dại, tham ăn, chạy theo Cộng sản. Chúng ta không có chính quyềụn, chính phủ, và chúng ta không có nhận hồi chánh, đầu hàng. Người Mỹ cho vào Mỹ dễ dàng để tị nạn Cộng sản.

Khi nào hết Cộng sản, họ đuổi về Việt Nam cũng dễ. Những tên Cộng sản và bọn chó săn c̣ mồi, theo đuôi, vỗ tay chầu ŕa, trở cờ sẽ bị trừng trị theo luật người và luật Trời. Nếu chúng ta có thấy chúng thân tàn ma dại, con cháu tàn mạt thê thảm th́ chúng phải hiểu là do chúng đă tiếp tay, hoan hô, cổ vũ cho Cộng sản và phải chia sẻ tội ác thất đức với Cộng sản. Chúng đừng có tưởng rằng chỉ chầu ŕa, vỗ tay, hoan hô bọn c̣ mồi là không ai biết và không ai bắt tội.

Binh bất yếùm trá! Vấn đề chiến lược, chiến thuật lúc nào cũng lạnh lùng, tàn nhẫn, không t́nh cảm, luôn luôn biến đổi, thay đổi, uyển chuyển không ngừng. Hễ không biết cái thế chiến lược của ḿnh và của người th́ phải chết. Cộng sản Hà Nội hiện nay biết đang ở trong cái thế chết, nhưng phải chịu trận, không thể chạy đi đâu cho thoát. Những tên hoạt động hải ngoại và bọn chó săn bồi bút, bồi báo, bồi phát thanh, sư cha quốc doanh vẫn nhơn nhơn theo kiểu c̣n nước c̣n tát, không hề tỏ vẻ ăn năn hay rút lui.

Bài này phải được viết ra để cho mọi người Việt hiểu rằng chúng ta vẫn c̣n hi vọng thắng trận cuối cùng, trong cuộc chiến đấu tiêu diệt Cộng sản Hà Nội

ChuSa

Seattle, Sept.21st, 2002



-- Nong" Bi' Dai" (webmaster@VnExpress.net), October 19, 2004

Answers

Response to Thi sĩ VĂ´ Danh tả bộ mĂ¡y tĂ¹ đầy của Cộng sản trong tập thơ “VĂ´ Đề"

Bai cua webmaster@vnexexpress.net Rat hay.

Anh webnaster va cac ban da xem bai moi trong www.nationalistvietnameseforum.com chua?

-- thanh (nanghonghoa@yahoo.com), October 20, 2004.


Moderation questions? read the FAQ