NHỮNG VIỆC LỚN HỒ ĐĂ LÀM

greenspun.com : LUSENET : Vietnamese American Society : One Thread

Một Bài Viết thật sâu sắc của Nguyễn Quang nói về việc hồ già đă làm những ǵ cho Việt Nam từ khi đem cái chủ thuyết ngoại lai Marx-Lenin về Việt Nam, các CA mạng mùng lại sắp sửa há cái mơm thối địch để sủa v́ bài viết động đến ông Cố Nội nhà nó từ khi nó chấp nhận làm tôi mọi cho CSVN nó đă ko nhận cha mẹ anh em nó là ruột thịt mà chỉ có các đo6`ng chí đồng chuột mới là anh em nhà chúng.

===========================================================================================================================================================

NHỮNG VIỆC LỚN HỒ ĐĂ LÀM

Nguyễn Quang

Cho đến ngày hôm nay, tại nước Cộng Ḥa Xă Hội Chủ Nghĩa Việt Nam, người ta vẫn c̣n vinh danh ông Hồ Chí Minh. Chắc ông đă làm nhiều việc lớn mà nhiều người đă mất nhiều bút mực để viết lại. Chúng tôi chỉ muốn nh́n lại mấy nét sau đây, mà chúng tôi gọi là "những việc lớn" ông đă làm cho nhân dân Việt Nam. Việc lớn, v́ nó có tác dụng lâu dài trên dân tộc chúng ta. Việc lớn, v́ nó ăn sâu trong tiềm thức mọi người dân. Việc lớn v́ nó ảnh hưởng trực tiếp đến tương lai vận mệnh nhân dân Việt Nam.

Việc đầu tiên mà chúng tôi cho đó là việc trọng đại là v́ Hồ đă du nhập vào Việt Nam chủ thuyết Mắc-Lê, mà cho đến bây giờ vẫn c̣n nhiều cán bộ cộng sản cho là siêu việt. Cho đến bây giờ, trong các trường đại học, người ta vẫn dạy chiếm nhiều giờ trong học tŕnh của thanh niên chúng ta, đúng như Hồ đă nói, muốn có xă hội chủ nghĩa, phải có con người xă hội chủ nghĩa.

Mộng của Mắc là làm sao xây dựng nên một xă hội không giai cấp, không có người bóc lột người, một thế giới đại đồng, trong đó con người làm theo khả năng, hưởng theo nhu cầu, giống như thế giới loài kiếng loài ong vậy. Khi Mắc viết Tư Bản Luận, th́ Mắc chỉ nh́n dưới gốc độ của một công nhân, chỉ thấy chủ nhân bóc lột ḿnh. Mắc chưa thể nào nh́n từ một vị trí làm chủ. Mắc cũng có cái nh́n hạn hẹp qua khâu sản xuất. Cũng như ngày nay ta thấy, một thợ may chỉ hưởng công khoảng 6 đô la để may một áo jacket mà ngoài thị trường để giá hằng 60 đô la. Tức nhiên Mắc thấy ông chủ quá lợi, mà công nhân chỉ hưởng một phần quá ít ỏi. Mắc không thấy được ngay trong khâu sản xuất có rất nhiều tiêu hao, có rất nhiều thứ khác phải chi vào, như phải trả công người vẻ ra mẫu mă, phải chọn hàng vải phù hợp với mẫu mă, phải chi công cắt, phải mua chỉ hay nút thích hợp, phải sắp xếp nhân công và quản lư sản xuất cho kịp thời gian hẹn ước với nơi đặt hàng. Phải có chường tŕnh tiếp thị để biết lượng và thời gian sản xuất. Người mua hàng, họ có bán được 100% với giá ghi trên mặt hàng trong tiệm hay không. Nhiều lắm là 50%, c̣n sau đó th́ bán tháo với giá sale để c̣n mua hàng khác với mẫu mă tân kỳ hơn. Nói khác đi, ta không thể thấy cái mà Mắc cho là giá trị thặng dư mà nói chủ nhân ông bóc lột lao động. Chính chủ nhân ông là người đứng mũi chịu sào, gánh lấy nhiều bất trắc[1] nhất. Ông có thể lời nhiều, nhưng cũng có thể sạt nghiệp. Người làm công, lấy công làm lời, không sợ những bất trắc mà ông chủ phải lo lắng, như bán hàng không được, hàng bị hỏng nhiều nên giao không được, hay hàng ra quá trễ nên bị bồi thường...Người chủ cần một hiểu biết kinh doanh, có khả năng quản lư tốt, và lănh đạo toàn thể công nhân để hoàn thành mục tiêu kinh doanh của ông. Ngày nay, công nhân chỉ mong là hăng không bị phá sản mà mất việc, chứ không ai than phiền là ông chủ bóc lột ḿnh. Thậm chí ở Âu châu, phải giảm số giờ làm việc trong tuần[2] giống như chia việc cho nhiều người hơn v́ khả năng làm tăng vốn đầu tư để có thêm công việc làm gặp khó khăn. Muốn tạo công việc làm, phải bỏ ra nhiều vốn liếng, như trong thập niên 1970, 10,000 đô la vốn chỉ tạo một công việc mà thôi. Đối với những công việc rẽ tiền như các hăng đơn giăn vài chục nhân viên th́ số vốn ít hơn, và chỉ cần những nhân công không chuyên môn cao th́ số vốn cũng nhẹ nhàn hơn. Tóm lại, nói tư bản là bóc lột công nhân là sai lầm lớn, nhưng người làm công nào cũng có cảm nghĩ như vậy.

Mắc cũng chỉ nh́n thấy trong phạm vi một xí nghiệp, mà không thấy được một xă hội tư bản sinh hoạt như thế nào. Hoa Kỳ là một nước tư bản chính cống. Tại Hoa Kỳ, người ta c̣n tự hào, chỉ trong chế độ tư bản mới có dân chủ. Nước Hoa Kỳ có một ngân sách vĩ đại, do công lao đóng góp của toàn dân, của người đóng thuế. Ngân sách quốc gia là do dân đóng góp vào. Chính phủ không được dùng tiền dân đóng góp để kinh doanh, v́ như thế, chính phủ cạnh tranh với tư nhân, giống như lấy tiền của dân làm vốn rồi dành ăn với dân, y như Việt Nam hiện đang làm. Tại Hoa Kỳ, chỉ có một cơ quan do chính phủ điều hành làm ăn có lời là Bưu Điện, và chính ngành này cũng đang bị cạnh tranh ráo riết bởi các hăng như Federal Express, UPS, ...Ngoài ra, mọi công tác thực hiện lợi ích công cộng như xây dựng nhà cửa, đường xa lộ, phi trường, cầu cống,vv... đều do tư nhân thầu. Kể cả chế tạo vũ khí, phi cơ chiến đấu phục vụ cho nền quốc pḥng, tất cả thượng vàng hạ cám, những ǵ chính phủ dùng ngân sách quốc gia để thực hiện phải do dân thầu. Nói khác đi, tiền của dân đóng thuế phải được hoàn trả lại cho dân, nghĩa là chính phủ phải mua hàng của dân sản xuất, chứ chính phủ không được dùng tiền do dân đóng thuế mà tự sản xuất cạnh tranh với dân. V́ thế, khi Việt Nam Cộng Ḥa c̣n nhận viện trợ của Mỹ, thấy thuốc men của Pháp hay của Nhật giá rẽ hơn hàng Mỹ nên đ̣i mua, th́ Mỹ tức khắc phản đối, v́ đó là vi hiến, tiền của dân đóng góp để viện trợ cho nước kém cơi cũng để dành thực hiện nhu cầu của nước nhận viện trợ bằng cách mua hàng do Hoa Kỳ sản xuất.

Tại sao nói chỉ có dân chủ trong một chế độ tư bản? Chúng tôi lấy ví dụ chiếc phi cơ Thunderchief F-105. Chiếc này là một trong những chiếc nổi tiếng là "widow flyers". V́ nó có nhiều khuyết điểm. Nhưng khi đấu thầu, nếu một chiếc bỏ thầu khác cạnh tranh với nó mà trúng thầu, th́ hăng dự trù làm chiếc F-105 bị đóng cửa. Dân chúng thuộc vùng này sẽ thất nghiệp rất nhiều, và dân biểu vùng này thắm thiết yêu cầu phải để cho F-105 ra đời để cứu dân trong vùng ông ta đỡ mất việc làm. Ở quốc hội, chúng ta biết các dân biểu có rất nhiều quyền trong lá phiếu của họ, và chúng ta, khi bầu họ cũng có nhiều yêu cầu thực tế cho đời sống chúng ta. Như thế có phải là trong một nước tư bản có nhiều dân chủ hơn trong một chế độ độc tài toàn trị? Hơn thế nữa, trong một xí nghiệp tư, các công nhân được ưu tiên mua cổ phần của xí nghiệp, v́ như vậy, họ ít nhiều là chủ nhân ông của xí nghiệp rồi. Trái lại, ở Việt Nam ta cho đến ngày nay, nhân dân làm chủ chỉ là một bánh vẻ, để cho đảng cộng sản lợi dụng lấy danh nghĩa của dân mà quyết định mọi việc một cách độc quyền.

Lư luận của Mắc quá hạn hẹp, quá sai sót, nhưng lại được Lê Nin coi như một bí kíp, mang về Nga để cướp lấy chính quyền trong tay Nga Hoàng. V́ chủ thuyết Mắc là một thứ không tưởng, nên phải dùng áp lực bắt người ta phải nhắm mắt nghe theo, không nghe th́ giết. V́ vậy mới có từ "vô sản chuyên chính". Lê Nin lấy từ vô sản lôi cuốn nhân dân nghèo, dù Nga chỉ có một số công nhân ít oi trong thời kỳ phôi thai của kỹ nghệ mà Nga là nước lẹt đẹt theo sau các nước Anh, Pháp, Đức quá xa. Cách Mạng Tháng Mười Nga (1917) không phải là kết quả của một cuộc đấu tranh giai cấp, mà chỉ là một cơ hội mà Lê Nin cướp đoạt từ sự khủng hoảng tranh chấp trong hoàng tộc Nga, và sau khi quân đội Nga bại trận với Nhật vừa rút tàn quân trở về. Sử gia Pháp có viết trong truyện Les Princes des Romanos một câu, ví nước Nga như một con tàu hỏa không người lái, và chính Lê-Nin đă nắm lấy cơ hội nhảy lên đầu tàu. Nhưng khi Lê Nin mang chủ thuyết Mắc ra áp dụng cụ thể th́ thật là trời long đất lỡ, làm người dân Nga lúc ấy như trong một màn sương mù dầy đặt, không c̣n thấy tương lai đi về đâu. Đó là bạo lực tàn nhẫn giết người vô số, đăo lộn trật tự xă hội đến tận gốc rễ.

Tại Việt Nam, chính Hồ đă du nhập chủ thuyết ghê gớm này nên đă làm cho nhân dân Việt Nam điêu đứng từ 1945 cho đến ngày nay. Hồ đă khôn khéo lợi dụng ḷng yêu nước của nhân dân để tiến hành chiến tranh chống Pháp[3]. Hồ về nước lấy tên Nguyễn Ái Quốc, và thành lập Đảng Lao Động. Hồ đă che dấu cái đảng ghê tởm là Đảng Cộng Sản Quốc Tế mà chính Hồ làm tay sai đắc lực nhất, đưa nhân dân Việt Nam theo con đường Giải Phóng Dân Tộc, dù phải tốn 10 hay 100 năm...Tại sao các nước Phi Châu hay Á Châu, các thuộc địa cũ của Pháp và Anh đă có độc lập sau Thế Chiến Thứ Hai mà không cần chống lại thực dân? Nhưng Hồ khăng khăng cho rằng thực dân cũ đă đội lớp thực dân mới để duy tŕ bóc lột các thuộc địa cũ. Hăy nh́n lại các nước thuộc địa cũ ở Á Phi, ta cũng thấy rơ ngày nay họ đă vượt xa đất nước ta về mọi mặt, để khỏi lọt vào những nước chậm tiến nhất thế giới.

Chúng tôi không muốn bàn về những cuộc tàn sát, cướp của giết người, trả thù cá nhân, đă xẩy ra trong thời kỳ đấu tố ngoài Bắc trước 1975 và tại miền Nam Việt Nam sau 1975, v́ đă có quá nhiều bút mực ghi lại rồi. Theo tôi, tiến hành chiến tranh dành độc lập theo kiểu "v́ muốn đạt mục đích, bất chấp thủ đoạn" của cộng sản, Hồ đă đưa quân ra trận với chiến thuật biển người, chết mặc kệ dân, miễn lập công đầu với Đế Quốc Đỏ Liên Sô và Đàn Anh Trung Cộng là thỏa măn. Trận Điện Biên Phủ là điễn h́nh, không khác ǵ trong chiến tranh Cao Ly (1950-1953). Với vũ khí thô sơ, Hồ nhất định thí dân để mưu đồ thắng quân đội viễn chinh Pháp với trang bị đầy đủ, lấy 10 đổi một trong ṛng ră 8 năm (1946-1954), và sau này, bành trướng chiến tranh vào miền Nam Việt Nam để sát hại đồng bào ruột thịt của ḿnh, chỉ v́ danh lợi? hay chỉ v́ làm tay sai đắc lực cho Cộng Sản Quốc Tế.

Phải nói hàng triệu người dân miền Bắc đă hy sinh trong cuộc chiến từ 1960 đến 1975, và chiến tranh đă gây bao nhiêu thảm khóc cho nhân dân miền Nam tự do. Nếu cuộc chiến kéo dài thêm vài năm nữa, nếu VNCH cầm cự được thêm vài năm nữa, th́ lấy đâu người miền Bắc để bổ sung thiệt hại trong bộ đội, v́ nguồn nhân lực ngoài xă hội miền Bắc đă kiệt quệ. Trong năm 1973, khi Hiệp Định Paris được kư kết, miền Bắc đă động viên đến hạn tuổi 16, và khi cưởng chiếm được miền Nam rồi, họ rất ngạc nhiên tại sao trong Nam vẫn c̣n nhiều thanh niên khả dụng cho chiến trường. Với tử tưởng của Hồ, đảng cộng sản Việt Nam đă nướng mất cả 3 triệu dân trong 30 năm để dành được độc lập. Đó có phải là lănh đạo sáng suốt hay không? Trong ba nước bị chia cắt, nước Đức là nước khôn ngoan nhất. Họ giữ cùng một màu cờ dân tộc họ. Dù dưới sự chèn ép của Khối Cộng, dân Đức chỉ vượt rào từ Đông sang Tây, chứ chẳng khi nào nghe được dân Tây Đức trốn sang Đông Đức. Sống thiệt tḥi mấy chục năm, cộng sản Đức cũng không hề có âm mưu tấn công sang Tây Đức để giết hại đồng bào của họ. Chỉ có cáo Hồ từ một ḷ đào tạo ác quỷ mới có ḷng lang dạ sói như vậy thôi.!!!

Vào năm 1969, nghe đâu Hồ đă chết.

Những người cộng sản nối nghiệp Hồ chẳng có sáng kiến ǵ mới mẻ, nên đành "y theo lời bác dạy" để tiếp tục sự nghiệp giết dân của Hồ. Năm 1975, chiếm được miền Nam rồi, nhân dân cả nước phải đồng ca "Như có bác Hồ trong ngày vui đại thắng.....30 năm mới có ngày nay..." Nhân dân Việt Nam đă hy sinh 30 năm ṛng ră mới hưởng được một sự độc lập "không có ǵ", để thấy cảnh tan hoang từ trên tới dưới, từ trong ra ngoài, để người Việt Nam ra nước ngoài văn minh không kém ăn xin mà miệng luôn tự hào đă chiến thắng ba đế quốc lớn nhất là Pháp, Nhật và Mỹ...

Di sản của Hồ c̣n tai hại hơn khi miệng dân luôn luôn ca tụng bác, mà ḷng người cứ phải mỉa mai, như bài hát:

"Đêm qua em mơ gặp bác Hồ,

Trong túi tiền có sáu đồng hai

Em sung sướng đem khoe với bác,

Bác mĩm cười bác bảo chia hai."

Người dân đă không giám hở môi đả động đến đảng, nên ngoài miệng rập khuôn tuyên truyền của đảng mà ḷng th́ mạnh ai nấy nghĩ. Từ đó nẩy sanh ra tật nói láo, cũng là bắt chước đảng mà thôi. Như hiện nay, đảng cộng sản có c̣n coi chủ thuyết Mắc-Lê là ưu việt nữa không, mà phải chịu "xét lại" rồi "đổi mới". Cưỡng chiếm miền Nam xong là nhân dân miền Bắc đă có dịp so sánh mức sống của hai miền khác nhau thế nào, để cho đảng bèn vẻ ra "miền Nam chỉ có phồn vinh giả tạo!" Rồi sau bao nhiêu năm "đổ thừa" hết cho thiên tai băo lụt, đến tàn dư Mỹ Ngụy, rồi th́ Trung quôc bành trướng(thiên, đế, bành). Đày những thành phần quân cán chính của VNCH ra nước ngoài, họ sung sướng làm sạch xă hội mà không c̣n lo âu ngày đêm có người lănh đạo chống chế độ. Nhưng khi thấy Việt kiều về nước xài tiền rộng răi th́ lại cho con cháu ra nước ngoài học để hưởng lạc, để có dịp làm sang. Và nay đảng đă giàu to. Như vậy, c̣n cái ǵ của Mắc mà cứ khư khư bám lấy cái thây ma rửa thối của cáo Hồ, c̣n không chịu vất đi chương tŕnh dạy chủ thuyết Mắc Lê, cho đỡ mất th́ giờ sinh viên đại học phải tụng các kinh chẳng những vô bổ mà c̣n có hại cho tương lai xứ sở.

Nguyễn Quang

--------------------------------------------------------------------------------

[1] Risk=phong hiễm

[2] Pháp giảm từ 40 giờ một tuần c̣n 35 giờ một tuần

[3] Xin xem bài Lá Thư Ngơ của Vơ Ngọc Sơn có đăng trên trang nhà bgkq.net trong chương Chính Trị.

-- Việt_Nam_Quê_Hương_Ta (Viet_Nam@Quê-Hương.govt), September 11, 2004

Answers

Response to NHỮNG VIỆC LỚN HỒ ĐĂƒ LĂ€M

Xin nhấn vào đây

ĐỂ COI ÔNG HỒ ĐĂ LÀM NHỮNG G̀ NÈ

-- (tosu_cs@yahoo.com), September 11, 2004.

Response to NHỮNG VIỆC LỚN HỒ ĐĂƒ LĂ€M

hehehehe, bọn công an mùng chuẩn bị nhào vô " tiền pháo hậu xung" chửi thề....

Súng M16

*****************

-- Sung M16 (SungM16@yahoo.com), September 11, 2004.


Response to NHỮNG VIỆC LỚN HỒ ĐĂƒ LĂ€M

"Tiền pháo ,hậu môn" kít văng tùm lum .Thúi ơ là thúi ,thúi như cái xát chết x́nh của bác Hồ ở Ba Đ́nh .

-- thich du thu (toollovers@comcast.net), September 12, 2004.

Response to NHỮNG VIỆC LỚN HỒ ĐĂƒ LĂ€M

TOI NGHI ONG NEN DOI TEN LA VUA .VI DONG HO ONG SE THAY NHUC NHA ,CHET KH NHAM MAT,KH MO MA,VI THAY NHUNG LOI THOI RUA CUA ONG.DO DUOI.

-- viet nam (thanhnguyen84vn@yahoo.com), September 17, 2004.

Moderation questions? read the FAQ