Phan Nhat Nam viet ve " nam vung` cs"

greenspun.com : LUSENET : Vietnamese American Society : One Thread

Suốt hai năm nay ẩn thân nơi chốn tuyết phủ, "nóc nhà nước Mỹ" nầy, quả t́nh tôi không muốn dính dấp đến những chuyện "cặn bă tồi tệ", với người và việc trong tranh chấp chính trị. Nhưng nay, nhân người bạn trở lại vụ việc cũ với câu hỏi: "Làm sao năm 1995, ông bị gán cho tiếng "Việt cộng nằm vùng?!" mà kẻ chụp cái nón cối kia không ai khác là những người cùng ông chung nơi xuất phát, đồng tŕnh độ khả năng kỹ thuật quân sự và vị thế chính trị - những người thuộc Hội Vơ Bị Đà Lạt!!" Tại sao đến nông nổi như thế? Tại sao?

Ngày 30 Tháng Tư, 1995, lên đường từ San Jose, chốn tôi đă đến Mỹ đầu tiên do bảo trợ của Gia Đ́nh Mũ Đỏ, để trả phần nợ ân nghĩa đối với những người lính đă cùng tôi sống, chết hết một đời người, tôi đi tiếp đến 38 nơi trên toàn thế giới để nói với những cộng đồng Người Việt một điều tận cùng DẪU BỊ BÓ TAY, BẺ SÚNG, CÙNG ĐÀNH THẤT TRẬN, NHƯNG CHÍNH CHÚNG TA - QUÂN LỰC VIỆT NAM CỘNG HOÀ - LÀ NGƯỜI NHẬN SỨ MỆNH BĂO QUỐC AN DÂN TRƯỚC LỊCH SỬ DÂN TỘC, VÀ ĐĂ PHẢI TRẢ GIÁ MỐI THỐNG HẬN KHÔNG HOÀN THÀNH NHIỆM VỤ KIA BẰNG MÁU VÀ MẠNG SỐNG CỦA M̀NH.

Những tưởng với cố gắng như trên sau 30 năm "ở lính và ở tù", chí ít cũng làm cho những người khắc nghiệt nhẫn tâm nhất phải nhận ra: Ḷng tôi trước sau hằng sắc son thủy chung với một màu cờ đă chọn lựa từ buổi thanh xuân (mà nay đang gần hết một đời người với tuổi quá 50) Nhưng tại sao, từ đâu đă xẩy ra sự kiện ác độc bất công như trên? Chắc chắn phải có một trung tâm quyền lực với những con người cực thâm hiễm điều hành một cách có hiệu quả âm mưu lăng nhục, vấy bẩn, đánh phá tất cả không từ một ai. Thế nên, hôm nay, tôi phải trở lại câu chuyện cũ để xác nhận một điều cay đắng CHÚNG TA ĐĂ BỊ BỨC HẠI BỞI CHÍNH KẺ NỘI THÙ NGỤY TRANG TRONG ĐỘI NGŨ CHÚNG TA - NHỮNG TÊN VIỆT CỘNG NẰM VÙNG.

I Màn kịch dựng lên:

Trong nỗi thấm nhục ră rời sau ngày 30 tháng Tư, 1975, khi lâm cảnh "hàng thần lơ láo" tại những trung tâm "đăng kư tŕnh diện học tập cải tạo", chúng tôi c̣n phải gánh chịu thêm t́nh trạng bàng hoàng của kẻ bị lừa gạt, khi nhận ra những người hôm qua c̣n là "huynh đệ, bằng hữu", nay thoắt trở thành "cán bộ" với những y phục xa lạ thô kệch, chiếc nón cối chùm hụp và đôi dép râu quê mùa. Lẽ tất nhiên những kẻ nầy không quên đeo trên người khẩu K54 và chiếc băng đỏ. Tôi và Triệt, người bạn cùng khoá, gặp Lưu Thừa Chí (cũng chung khoá 18 Đà Lạt) trong t́nh thế bẽ bàng đáng hổ thẹn nầy. Chí ngồi ghi danh người đến "đăng kư" với lon thượng úy- ba ngôi sao và một vạch ngang, địa điểm trường Trần Hoàng Quân, Chợ Lớn. Thật sự, anh ta cũng có vẻ ngượng khi Triệt hỏi gằn với cách mĩa mai¦ Mầy làm cái ǵ mà kỳ cục như thế nầy? Ờ...ờ tại v́ kỳ làm ở Phong Dinh, tao có vài liên hệ với họ nên bây giờ họ nói tao giúp trong buổi chuyển tiếp. Tôi đứng xa chỉ nghe Triệt đến kể lại. Thôi kệ nó, mầy và tao lần nầy lại ở chung với nhau như mười bốn năm trước trên trường Đà Lạt, chỉ khác bây giờ là trại tù việt cộng, đất trời tính ghê quá, con người không biết đâu mà lường.

Ngày 23 tháng 6, 1975, chúng tôi vào trại Long Giao, Long Khánh, câu chuyện về một người gọi là "thiếu tá an ninh Quân Đội Việt Nam Cộng Hoà mang lon thượng úy cộng sản ngồi ghi danh anh em không ai muốn nhắc lại - V́ hiện tượng phăn trắc đă lộ mặt và cùng khắp - tồi tệ hơn, những kẻ thay màu áo nầy hănh diện với "sự nghiệp" tráo trở của ḿnh - thành tích "có công với cách mạng". Chữ nghĩa được dùng với toàn bộ tính đê tiện khinh miệt nhất. Tôi và Triệt mất liên lạc với nhau khi chuyển ra Bắc, sau chuyến đi địa ngục trên tàu Sông Hương, khởi hành từ Tân Cảng, Sài G̣n, đúng Ngày Quân Lực 19 tháng Sáu, 1976.

"Mười tám" năm sau, thêm một lần "số 18" phải nhớ, 1994, tôi và Triệt lại gặp nhau ở Houston, đường Beechnut. Hai chúng tôi đă thật sự ở tuổi già sau ba mươi năm "tuổi tù và tuổi lính", nhưng Triệt vẫn giữ nguyên cách thẳng thắng mạnh mẽ của người miền Nam như đang kỳ trai trẻ. Lần gặp gỡ bắt đầu với câu hỏi gay gắt như đă chực sẵn từ lâu

Mầy nhớ vụ thằng Chí khoá ḿnh ngày tŕnh diện năm 1975 không? Thằng Chí thiếu tá an ninh quân đội, cũng là thượng úy việt cộng chứ ǵ? Tôi cũng sẳng giọng không kém. Hắn qua Mỹ rồi đó, HO2, đi trước khi mầy ở tù về, bây giờ đang ở DC, kỳ đại hội Vơ Bị tháng 7 vừa rồi, nó có mặt trong ban tổ chức!! Mầy có giỡn không, nó là việt cộng chính gốc, sao lại đi HO?! Câu chuyện được kể lại với những chi tiết bất ngờ, cho dẫu kẻ có trí tưởng tượng phong phú cũng khó lường phần bố cục. Bắt đầu từ những năm đầu của thập niên 80, một số ít sĩ quan miền Nam thuộc những đơn vị chuyên môn như hành chánh tài chánh, quân cụ, quân nhu lần lượt được trở về chịu sự quản chế của địa phương sở tại. Khoá chúng tôi do một may mắn hiếm có (chỉ xẩy ra một lần với khoá 18), vào giai đoạn ra trường (cuối năm 1963), khi chiến tranh tăng cường độ, tổ chức quân đội mở rộng nên cần một số sĩ quan về các đơn vị chuyên môn. Những người may mắn nầy sau 1975 nhận thêm một lần "hên", họ được thả sớm hơn so với những người bạn ở các đơn vị tác chiến, mà theo đánh giá của cán bộ cộng sản th́ món "nợ máu của nhân dân" chia ra bốn cấp: "Nhất Pháo, nh́ Phi, tam Rằn Ri, tứ Chính Trị". (Y Ùnói, lính pháo binh; phi công; biệt kích, nhảy dù, biệt động, thủy quân lục chiến; và chiến tranh chính trị là những đơn vị đứng hàng đầu tội phạm.) Nhóm sĩ quan may mắn của khoá 18 kia vào ngày 23 tháng 11, 1981 (kỷ niệm ngày măn khóa học mười tám năm trước, 23 tháng 11, 1963), tập trung tại nhà Nguyễn Ngọc Aønh, biệt thự gia đ́nh vợ, đường Pasteur cũ. Mười mấy anh, chị lôi thôi, tơi tả v́ trận đ̣n thù từ 1975 đến nay vẫn chưa hồi tỉnh, tính sổ lại 198 mạng của ngày măn khoá nay chỉ c̣n không tới 20, với 50 người tử trận vĩnh viễn không về, mươi kẻ tỵ nạn, vượt biên, số lớn c̣n lại hiện sống, chết không nên dạng người nơi các trại tù trong Nam, ngoài Bắc. Trong giây phút mừng tủi của lần hội ngộ, bỗng nhiên, Lưu Thừa Chí xuất hiện. Mọi người đồng im bặt. Sau cùng, có người gắng gượng hỏi: Anh c̣n đến với chúng tôi làm ǵ? Tôi cũng đi cải tạo như các bạn, ở trại Cây Trâm! Chí giả lă làm ḥa, hắn đưa ra Giấy Ra Trại để làm bằng, và đề nghị được góp phần tiền lớn để cùng mua thức ăn, đồ uống về chung vui buổi gặp mặt. Không khí hoá nên nặng nề, từng người lặng lẽ rút lui.

- Mầy có mặt hôm đó không? Tôi nôn nóng hỏi Triệt, cố t́m nên đầu mối.

- Có, năm đó tao mới về, về được một tháng th́ Tết Tây.

- Thế th́ nó cũng đi tù như bọn ḿnh sao?

- Tù chỗ nào, sao mầy ngu vậy, thiếu tá an ninh quân đội th́ phải đi ra Bắc chứ; với lư lịch an ninh quân đội th́ chẳng phải cần đến cấp tá, chỉ thiếu, trung úy hoặc hạ sĩ quan nó c̣n t́m cớ để bắn chết không cần xét xử như trại ở Xuân Phước, Tiên Lănh ngoài Trung. Thiếu tá an ninh quân đội nào để lại ở trại Cây Trâm, B́nh Dương như thằng nầy?! Triệt gắt cao giọng lộ vẻ bực tức v́ tôi vẫn chưa rơ đầu mối câu chuyện.

- Trại Cây Trâm ở đâu, ngày ở Long Giao không nghe ai nói đến.

- Đó là trại tụi h́nh sự, cũng có sĩ quan, nhưng chỉ có cấp thiếu, trung úy, mà là thành phần gây vụ việc sau 1975, chứ không là đám tập trung tháng 5, tháng 6, năm 75 như bọn ḿnh.

- Rồi sao nữa? Tôi ngao ngán.

- Sao nữa, đ. m nó đi HO2 trước hơn ai hết, kỳ đại hội 7 vừa rồi ở DC, nó góp 1000 đồng cho ban tổ chức.

- Tiền đâu mà một thằng HO có ngay một ngàn để đóng?!

- Mầy t́m nó mà hỏi!! Triệt gầm gừ chấm dứt câu chuyện với cách chưởi thề chậm răi từng tiếng một.

II Những "kép độc" cũ kỷ.

Những nhân sự như Lưu Thừa Chí kể trên sẽ măi măi ở trong bóng tối với khả năng tầm thường, đối tượng công tác hạn chế riêng của nó, và giá như bị phát hiện (như đă từng bị nhận ra lư lịch), th́ cũng chỉ được giải quyết bằng biện pháp "đóng cửa dạy nhau", coi như trường hợp "xử lư nội bộ" (nói theo cách cộng sản), bởi người phe quốc gia vốn dễ tính, không chấp nhất đối với những kẻ tráo trở, bội phản, cũng do những kẻ nầy lỡ đă một lần là bạn bè cùng khóa, cùng hội, cùng trường. Nói ra sợ "xấu hổ cả đám". Nhưng, v́ năm 1994 kia, tôi mới qua Mỹ được mấy tháng, ḷng c̣n đang sôi sục "những chuyện cần được kể lại", với ư hướng "ngây thơ" - người bên ngoài cũng đang muốn nghe về những câu chuyện kia - dẫu những vụ việc nói ra gây nặng ḷng, cau mặt. Ngày 23 tháng 4, 1995, đúng hai mươi năm im lặng, tôi trở lại công việc đă bị người cộng sản bắt gián đoạn - Tiếp tục bản tường tŕnh tưởng như huyền thoại về "NGƯỜI LÍNH VIỆT NAM LÀ MỘT NHIỆM MẦU"- chuyện kể chưa có hồi kết thúc trong Mùa Hè Đỏ Lửa, Tù Binh Hoà B́nh của hơn hai mươi năm trước, với bài viết "Sứ Mệnh Người Lính Việt Nam", mà chương "Nh́n Rơ Địch T́nh" là một cáo trạng chính xác, đầy đủ về tổ chức t́nh báo, gián điệp cộng sản gài nhân sự trong hệ thống công quyền, quân đội miền Nam và hiện nay ở hải ngoại, nơi những cộng đồng Việt Nam, từ Paris, Sydney, Montreal và chính yếu ở California, Texas, vùng tập trung số đông người Việt. Bài viết cần có những dẫn chứng cụ thể về người, áp dụng cho từng trường hợp, với mỗi đối tượng tác động, tại những giai đoạn đặc biệt của loại công tác, thế nên, tôi phải nại đến những cá nhân như, Thái Quang Chức, thiếu tá hải quân thuộc Bộ Tư Lệnh Vùng IV Sông Ng̣i ở Mỹ Tho, Trần Trung Phương, đại úy Biệt Đội Điện Tử Sư Đoàn Dù, Đinh Văn Đệ, đại tá tỉnh trưởng B́nh Thuận, tay chân cật ruột của Nguyễn Văn Thiệu, đă được xếp đặt vào vị trí trưởng ban ngân sách quốc pḥng hạ viện, lo phần tài chánh cho quân đội Miền Nam. Danh sách sẽ được kéo rất dài nếu có đủ thời lượng tŕnh bày. Bài viết có ngay phản ứng. Cần phải mở một ghi chú quan trọng ở đây: Những người dậy nên phản ứng thuộc về hàng ngũ chúng ta - chính là chúng ta - Tôi không hề ám chỉ họ là "phe địch" hoặc làm lợi cho cộng sản!!

Nhưng chính điều ghi nhận nầy làm nổi lộ phần tác hại hiểm độc của đám Việt cộng nằm vùng. Bắt đầu, một ông thuộc khoá 8 Đà Lạt trong một buổi họp của tổ chức cựu quân nhân ở Houston, Texas tuyên bố :"Phan Nhật Nam đề cao cộng sản, phủ nhận cờ quốc gia"; và những tờ báo "chợ" ở địa phương nầy đi tiếp loạt bài: "Phan Nhật Nam phủ nhận quốc kỳ", với trích đăng câu: "chúng ta là những người người lính không c̣n quân, quốc kỳ", của bài viết dài 36 trang, trong đó có những khẳng định chung kết: "Phần chúng ta, Người Lính Miền Nam dẫu không đi hết bổn phận đến ngày toàn thắng. Nhưng chính chúng ta chứ không ai khác, đă làm làm đúng chức năng cao quư "BĂO QUỐC AN DÂN". (Những Chuyện Cần Được Kể Lại. PNN xuất bản, Houston 1995, trang 1-8). Hoặc: Thế nhưng, chúng ta vẫn chiến đấu - Người Lính Việt Nam là Một Nhiệm Mầu. (Mùa Đông Giữ Lửa, PNN xuất bản, Cali 1996, trang 146).

Những "bài báo chợ" kia biến thành "tài liệu đáng tin cậy" được photocopy (ai thực hiện?) gởi đến những địa điểm tôi "sắp đi tới", những chốn đông đảo người Việt, những người vốn có hảo ư, quư mến cá nhân tôi, mời đến sinh hoạt, lẽ tất nhiên những bằng hữu, chiến hữu thân quen cũng không lọt ra khỏi danh sách người nhận. Và những cú điện thoại viễn liên gọi tới tấp (ai gọi?) ngay trong đêm hôm trước ngày tôi sẽ đến một thành phố. Chiến dịch có liền hiệu quả. Một ông chức sắc lớn trong Tổng Cục Chiến Tranh Chính Trị (tất nhiên của QLVNCH) đi một bài báo dài nhiều kỳ với chủ điểm: "Vạch mặt tên "nằm vùng" (PNN) đội lốt "chiến sĩ QLVNCH". Cũng phải nói ra một điều khó tin nhưng có thật: Nếu kết án tôi tội "nằm vùng" như trên, th́ trước tiên, Đại Tá Trần Ngọc Huyến, chỉ huy trưởng, toàn bộ ban tham mưu, cán bộ của trường phải liên đới trách nhiệm về quá tŕnh đào tạo tôi trở thành một tay "nằm vùng" siêu đẳng, giỏi giang đến như thế!! Nghĩa là, cũng chính ông ta, v́ giai đoạn 1960 -1963, nhân vật "nhà văn quân đội lăo thành" nầy là sĩ quan chiến tranh chính trị của trường, có nhiệm vụ dạy dỗ tôi về kinh nghiệm "chiến tranh chính trị". Hoặc điển h́nh, lần sinh hoạt ngày 11 tháng 6, 1995 do Đào Quang Vinh (khóa 19 Đà Lạt, phi công C130 Sư đoàn 5 Không Quân, Tân Sơn Nhất) tổ chức tại Florida, trước giờ khai mạc, pḥng họp vắng mặt gần như toàn thể các sĩ quan gốc trường Đà Lạt của địa phương, gờn gợn không khí của buổi "huyết chiến", duy chỉ có Hổ, Cang, khoá 17, và anh Lê Minh Ngọc, khoá 16 đến với tôi và Vinh, (có lẽ nhóm nằm vùng biết được rằng, các anh là những người gần gũi thân thiết với tôi (khoá 18), bởi cùng chung trường suốt thời gian dài, lại là huynh trưởng, chỉ huy trực tiếp tôi ở nhảy dù; anh Lê Minh Ngọc, Tiểu Đoàn Trưởng Tiểu Đoàn 7 Dù; Cang và tôi cùng Tiểu Đoàn 9. Hệ quả của "vận động ngầm" không hạn chế trong nước Mỹ, mà kéo dài xuống đến Sydney, Melbourn ở Uøc; lên tới Montréal, Québec, Toronto, qua Paris, Luân Đôn.

Và không chỉ xẩy ra, gây tác động trong 1995, nhưng măi đến 1996, 97, 98, và nếu như bây giơ, tôi lại "xuống đường", th́ "tổ chức" cũng sẽ bắt đầu khởi động. Tháng 7, 1997 tại Bỉ, buổi nói chuyện của tôi với Thế Hệ Vơ Bị Thứ Hai (các con em của Gia Đ́nh Vơ Bị) không được kể vào chương tŕnh sinh hoạt của Đại Hội Vơ Bị Liên Hội Tây Âu, thậm chí tên tôi không được ghi vào danh sách khách tham dự đại hội, dẫu đích thân Nguyễn Văn Giám, Khoá 19, người tổ chức đại hội đă qua Paris mời tôi đến Bỉ.

III Phần Kết.

Tôi đă quá tuổi để bắt đầu một dự định mới, cho dẫu kế hoạch dự trù ấy cần thiết, cấp bách đến bao nhiêu, bởi thời gian c̣n lại không cho phép và việc chưa hoàn tất lại quá nhiều. Đồng thời hiểu rơ khả năng, khuynh hướng của bản thân có những hạn chế để không thể nào làm nhiều việc một lúc được. Nhưng bổn phận chỉ đích danh những cá nhân tác hại điển h́nh như LTChí kể trên (hiện tràn lan khắp cộng đồng Người Việt hải ngoại) quả thật không thể tŕ hoăn và khoan thứ, v́ đây không là "liên hệ giữa những cá nhân", nhưng là sự tồn vong sinh mệnh chính trị của một tổng thể rộng lớn - Không phải chỉ khối Người Việt Miền Nam mà là toàn Việt Nam khổ nạn. Bởi chúng ta, Người Việt Không Cộng Sản, Không bao giờ là đảng viên cộng sản - đă lần lượt thua những trận quyết định liên quan đến vận mệnh toàn dân tộc, lần tháng 8, 1945, lần 20 tháng 7, 1954, và cuối cùng 30 tháng 4, 1975.

Và nếu chúng ta không điều chỉnh sách lược (mà thật sự đang vô cùng thuận lợi và nhiều khả năng) để NH̀N RƠ ĐỊCH T̀NH th́ e rằng khí thế của lần Cali Vùng Dậy Cờ Vàng 1999 sẽ trở nên vô ích, gây tàn lụi nguồn hy vọng bức thiết từ Xuân Lộc, Long Khánh, Thái B́nh. Chúng ta sẽ măi măi là "Người Việt cay đắng xấu xí" trước mắt thế giới do âm mưu từ một kẻ nội thù hiễm độc. Nhưng, cũng phải nói rơ thêm một lần hay bao nhiêu lần mới đủ: Đây là LỖI TƯ Ø CHÚNG TA cứ sẵn khắc nghiệt cáo buộc, tranh chấp cùng nhau để rănh tay cho kẻ thù đồng nghĩa tiếp tay kẻ nghịch, bức hại anh em, để cuối cùng bản thân ta đơn độc nguy khốn v́ lẽ đă tự tay phá hũy vũ khí đoàn kết của chính ḿnh.

Những gịng viết đầu mở đầu thế kỷ Rằm Tháng Giêng, Năm 2000, Minnesota, Phan Nhật Nam



-- HO CHI MINH MA CO (MoiRoHoChiMinh@damtac.net), July 02, 2004


Moderation questions? read the FAQ